Mạc Yến biết hắn đang tức giận, cũng biết là câu nói lúc nãy của mình đã chọc giận đến hắn... Nhưng cô không hiểu mình nói vậy có gì sai?
Hắn không phải người như vậy sao?
Bắc Tân Khởi lạnh lùng tiếp tục ra tay, không thèm để ý đến sự hoảng hốt trong đôi mắt cô.
Mạc Yến gắng sức phản kháng nhưng vô ích.... Cuối cùng cô buông xuôi, nằm im không cựa quậy ....
Bắc Tân Khởi lấy làm ngạc nhiên trước sự thuần phục bất ngờ của cô... Nhưng bàn tay hắn vẫn không chịu ngưng lại, di chuyển xuống phía dưới vạt áo của Mạc Yến... định tiến sâu thêm chút nữa...
Cũng lúc này, giọng nói đầy châm biếm của Mạc Yến vang lên:
- Đây là anh định dùng vũ lực để cưỡng ép sao?
Giọng nói của cô rất lạnh, trên mặt đã không còn nét hoảng loạn khi nãy,ánh mắt bình thản tựa như mặt hồ tĩnh lặng không một gợn sóng.
Nhưng, lại chính ánh mắt ấy đã khiến hắn nhói đau, dừng tay lại.
Hắn đang làm gì đây?
Không ai nói câu gì, không khí tĩnh lặng bao trùm lên không gian bên trong xe.
Mạc Yến lặng lẽ quan sát từng thần sắc trên khuôn mặt hắn, ánh mắt trong trẻo như phong, tựa thủy, như tuyết liên trên ngọn núi cao ngàn năm tuyết phủ, thanh khiết thuần tịnh.
Nhìn cô như vậy, Bắc Tân Khởi không khỏi nổi cáu, không phải vì tức cô mà vì tức chính bản thân mình.
Hắn không phải là người không biết tiết chế bản thân, nhưng, mỗi lần ở trước mặt cô thì hắn lại dễ dàng bị mất kiềm chế... bản thân hắn đang bị làm sao đây?
Cúi xuống,ánh nhìn lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt Mạc Yến... nhìn vào ánh mắt trong veo ấy, hắn buông tay, trả tự do cho cô....
Mạc Yến im lặng nhìn hắn, thấy thần sắc hắn đã dịu lại thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hai người quen thân với nhau bao năm vậy rồi, cô cũng không tin là hắn có thể xuống tay với cô.
- Về thôi!
Chỉnh sửa lại quần áo trên người,cô khẽ lên tiếng.
Một bữa cơm trưa đơn giản, kết quả lại dẫn đến bao chuyện linh tinh, lực đục đến giờ đến ăn còn chưa ăn được miếng nào vào bụng... Mạc Yến lúc này thật sự vừa mệt vừa đói.
Bắc Tân Khởi liếc sang,thấy khuôn mặt mệt mỏi của cô, không nói gì thêm, lẳng lặng khởi động xe.
Mạc Yến ngồi trên xe, đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa, bỗng trong đầu vụt qua cảnh khi nãy cô lao xe quay lại hiện trường, miệng mấp máy thành tiếng:
- Lúc nãy em lao xe quay lại, hình như có vài người đã bị hạ gục, phải không?
Bàn tay đang nắm vô lăng khẽ run run, chiếc xe chút nữa là lao đầu vào cái cây ven đường.
Sao cô ấy vẫn còn nhớ hỏi đến chuyện này chứ!
Mạc Yến quay qua nhìn hắn:
- Anh giải quyết họ như nào vậy?
Hắn chỉ có một mình, còn đối phương thì có hẳn 7, 8 người mà ai cũng mang theo súng, hắn sao có thể đối phó với cả đám người đó chứ?
Nghe cô hỏi vậy, sắc mặt Bắc Tân Khởi có chút biến đổi trong giây lát, rồi rất nhanh, qua vài giây là lại hồi phục lại tự nhiên.
Thần sắc chuyển đổi quá nhanh,khiến Mạc Yến không kịp nhận ra.
- Em đoán coi!
Thưởng cho cô đúng 3 chữ đó, rồi giật luôn một chiếc cúc tay áo, đầu ngón tay khẽ búng nhẹ, chiếc cúc bay vút ra, tựa như một viên đạn xé toạc không khí, cắm phập vào một cây dại nhỏ ven đường, thân cây nhỏ lập tức đổ gục.
Mạc Yến há hốc miệng kinh ngạc.
Hắn...
Ý hắn là khi nãy, hắn dùng chiếc cúc áo này để giải quyết đám người kia ư?
Chưa bao giờ nhìn thấy ai ra tay như vậy, giờ thấy thì ngoài kinh ngạc vẫn là kinh ngạc mà thôi.
Nếu như cúc áo này nhắm trúng vào chỗ hiểm trên cơ thể người.... thì người đó không phải đã quy tiên rồi sao?