Ông Trùm Giới Kinh Doanh Sủng Vợ Cả Ngày

Chương 17: Bà Chủ Cố Muốn Gặp Cô




Trong phòng, chỉ còn lại hai chú cháu Lục Tích Sơn và Tống Khuynh Thành.

Lục Tích Sơn không đi ra ngoài theo Cát Văn Quyên. Hiển nhiên là ông có lời muốn nói, nhưng lại không biết nên nói từ đâu. Ông sắp xếp lời nửa ngày, ngồi ở trên ghế cạnh bàn trang điểm, đốt một điếu thuốc lá, hút được nửa điếu rồi mới mở miệng: "Khuynh Thành, có phải cháu thật sự không thích tổng giám đốc Lưu không?"

Tống Khuynh Thành cười nhạt: "Cháu cho là Nam Thành không thiếu ông chủ có tiền hơn tổng giám đốc Lưu."

Lục Tích Sơn không phản bác lại được. Quả thực tổng giám đốc Lưu không là gì trong giới kinh doanh ở Nam Thành. Nhưng trước mắt bọn họ, tổng giám đốc Lưu là ông chủ có tiền còn là người duy nhất đồng ý đầu tư mà nhà họ Lục nắm được. Suy nghĩ qua, ông đang định mở miệng, thì khóe mắt lại liếc thấy bộ âu phục đàn ông màu đen trên giường.
Chất lượng vải bộ âu phục rất tốt, chắc chắc không mua được chỉ với một hai ngàn, kích thước giống như may đo hơn, kiểu dáng không phải cho thanh niên chừng hai mươi mặc.

"Âu phục này..." Lục Tích Sơn mở miệng hỏi.

Tống Khuynh Thành không trả lời, chỉ nói sâu xa: "Chú, mỗi cô gái đều có cuộc hôn nhân mình khao khát, cháu cũng không ngoại lệ."

Lục Tích Sơn có suy đoán trong lòng, ông cũng không vòng vo dò xét, trực tiếp hỏi: "Cháu không muốn gả cho tổng giám đốc Lưu, chắc không phải bởi vì chủ nhân bộ âu phục này?"

Tống Khuynh Thành im lặng không nói.

Nhưng mà lúc này, yên lặng tương đương với ngầm thừa nhận.

Nếp nhăn giữa chân mày Lục Tích Sơn biến mất, khuyên: "Nếu cháu có đối tượng thích hợp, hẳn nên dẫn về để cho chú gặp xem."

Tống Khuynh Thành nói: "Tối hôm nay, không phải chú đã gặp anh ấy à?"
"..." Lục Tích Sơn ngẩn người.

Tối hôm nay…

Ông nghĩ tới tiệc sinh nhật nhà họ Cố, nhưng chắc chắn bộ âu phục này không phải của tổng giám đốc Chu kia. Còn những nhân vật có mặt mũi khác thì tất cả đàn ông ở đó cơ hồ đều mặc âu phục, mà đa số là màu đen, lúc ấy cũng không ngờ sẽ có chuyện này. Chưa kể, ai đi tham gia tiệc lại nhìn chằm chằm quần áo của người ta chứ?

Không chờ Lục Tích Sơn nghĩ ra, Tống Khuynh Thành phá vỡ sự yên tĩnh: "Chú, sáng mai cháu còn phải trở về trường học, cháu muốn nghỉ ngơi trước."

"Được, được." Lục Tích Sơn vội vàng đứng lên: “Vậy chú không quấy rầy cháu nữa."

Chẳng qua là khi đi tới cửa, ông quay đầu lại, nói: "Thím cháu chỉ nói lẫy thôi, cháu đừng coi là thật. Còn hôn sự của cháu, nếu cháu có chuyện không quyết định được, cháu có thể nói với chú, chung quy chú cũng là người từng trải, cháu nói có đúng không?"
Tống Khuynh Thành mỉm cười: "Chú yên tâm, chờ đến lúc, cháu nhất định sẽ nói cho chú và thím."

Lục Tích Sơn hài lòng gật đầu.

Cửa phòng khép lại, nụ cười trên mặt Tống Khuynh Thành cũng tắt.

Cả một đêm, Tống Khuynh Thành không sao nhắm mắt được, cho đến khi chân trời xuất hiện màu trắng bạc, cô mới thoáng ngủ một lúc.

Rửa mặt xong xuống tầng đã gần bảy giờ.

Nữ giúp việc thấy cô, không chọn không thèm chú ý đến giống như trước, mà chủ động cười nói: "Cô chủ dậy giờ này thật đúng lúc. Đang hấp sủi cảo, chờ ăn sáng rồi đi học."

Tống Khuynh Thành hơi nhíu mày, mỉm cười theo: "Tôi mà ăn, có người sẽ không có ăn."

"Sao thế được." Nữ giúp việc nói ngay: "Chắc chắn đủ."

Đây là lần đầu tiên trong những năm gần đây...

Trên thế giới không có bữa trưa miễn phí, không phải bữa sáng cũng là đạo lý này sao?
Nụ cười càng sâu hơn của Tống Khuynh Thành dần dần nhạt đi: "Thật là đáng tiếc, tôi không thích ăn sủi cảo."

Nói xong, cô xách túi giấy đựng bộ âu phục, đi về phía cửa.

...

Trở lại trường học, Tống Khuynh Thành đến ký túc xá trước.

Thời gian này, học sinh đang tự học ở lớp học, toàn bộ tầng ký túc xá yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng vọng bước chân của mình.

Treo bộ đồ lên móc áo rồi cất vào tủ, vừa định thu tay lại, trong lúc lơ đãng, ngón tay lướt qua nút cài ống tay áo của âu phục, động tác của Tống Khuynh Thành chợt chậm lại. Cô không tự chủ mà nhớ tới bóng người cao ngất xoay người rời đi của Úc Đình Xuyên tối hôm qua.

Hai mươi hai tuổi, nhưng cô có cảm giác cuộc đời của mình giống như bị ép vào bờ vực, giãy giụa uổng công, sơ sẩy một cái là vực sâu ngàn mét.
Dù trả hết nợ hai triệu cho nhà họ Lục thì sao?

Sức khỏe của bà ngoại không tốt, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ phải tiếp tục tiêu tiền.

Tống Khuynh Thành hít một hơi thật sâu, buông bỏ suy nghĩ phiền muộn, hai tay khép lại, đóng cửa tủ quần áo.

...

Hai ngày sau.

Tiết học thứ tư buổi sáng kết thúc, đúng lúc qua mười hai giờ.

Tống Khuynh Thành và An Nhiễm vừa ra khỏi phòng học thì bị một thanh niên ngăn cản đường, đối phương nói ngay vào điểm chính: "Cô Tống, bà chủ muốn gặp cô."

An Nhiễm nghe vậy, không hiểu nhìn về phía Tống Khuynh Thành ở bên cạnh.

Tống Khuynh Thành nhận ra đối phương, có duyên gặp một lần, đại khái là một năm rưỡi trước kia, cô quay đầu: "An Nhiễm, cậu đến phòng ăn đi trước."

"Ừ." An Nhiễm đáp ứng, lùi về sau ba bước.

Chờ An Nhiễm đi xa, thanh niên làm tư thế mời với Tống Khuynh Thành: "Xe đỗ ở dưới tầng."
Trong toàn bộ quá trình, Tống Khuynh Thành rất phối hợp.

Cô có thể không đi, nhưng tiếp theo, bà chủ Cố kia sẽ đích thân tới trường học.

Nửa giờ sau, xe dừng ở cửa sơn trang Nguyên Tuyền.

Tống Khuynh Thành đi theo sau thanh niên bước vào cửa, đi qua một con đường đá cuội, trước mặt là nơi nơi hoa bay như lửa. Sơn trang Nguyên Tuyền nổi tiếng ở Nam Thành, cách đó không xa có một hồ chứa nước xuôi theo sông, khiến cho sơn trang Nguyên Tuyền nằm trong nước biếc núi xanh. Kiến trúc bên trong sơn trang thì tiếp nối phong cách của nhà Minh và nhà Thanh. Cửa sổ chạm khắc hình lưới, chiếc bác cổ Thanh Hoa sứ, hương vị Bắc Kinh được thể hiện ở khắp mọi nơi.

"Bà chủ đã chờ cô ở bên trong." Thanh niên một tay chạm âu phục, một tay kia mở cửa phòng riêng ra.