Ông Trùm Giới Kinh Doanh Sủng Vợ Cả Ngày

Chương 18: Sợ Tôi Là Người Xấu À?




Tống Khuynh Thành vừa đi vào phòng riêng, cửa phòng riêng ở sau lưng không một tiếng động liền khép lại, mùi trà quanh quẩn trong phòng riêng. Một người phụ nữ trung niên đang ngồi ở kia pha trà, búi tóc cao, lúc giơ tay nhấc chân đều có thể thấy khí chất của phu nhân nhà danh giá. Đây là "Bà Cố" trong miệng thanh niên, cũng là mẹ Cố Thanh Vi.

Cố Cẩm Vân xếp hàng thứ ba ở nhà họ Cố, là con gái trưởng của Cố Thủ Nghiệp, tác phong làm việc luôn thể hiện đây là người đàn bà thép. Bằng không, hai đứa con của Cố Cẩm Vân sẽ không theo họ Cố sau khi bà ta kết hôn.

Nghe thấy tiếng động, Cố Cẩm Vân ngẩng đầu lên: "Tới rồi à?"

Ánh mắt Cố Cẩm Vân rất bình tĩnh, tựa như lúc này chỉ có một con kiến đang đứng ở trước mặt bà ta, hờ hững như vậy quả thực có sức sát thương hơn Cát Văn Quyên khinh bỉ cay nghiệt.
Nghĩ tới mục đích đối phương gọi mình tới, Tống Khuynh Thành mỉm cười khéo léo: "Đã lâu rồi, phòng riêng này vẫn không hề thay đổi."

Cố Cẩm Vân đặt nhẹ thìa trên tay xuống bàn trà, nhàn nhạt mở miệng: "Tôi cũng không ngờ lại gặp cô Tống lần thứ ba."

Tống Khuynh Thành nghe mà chỉ cười, không nói gì.

"Nếu không phải đoàn múa có một số việc phải xử lý, tôi đã đến tìm cô hai ngày trước rồi." Cố Cẩm Vân không vòng vo, hoặc là trong mắt bà ta, Tống Khuynh Thành còn chưa đủ để bà ta phải lá mặt lá trái: "Vi Vi nói cô đến tiệc mừng thọ của bố tôi, mấy ngày đó Hành Dương và vị hôn thê của nó ở Đại Mã chưa kịp chạy về."

Nói xong, Cố Cẩm Vân lại nhìn Tống Khuynh Thành: "Những gì cô nói ở đây vẫn còn nguyên trong trí nhớ của tôi. Cô Tống trẻ tuổi như vậy, không nên mau quên hơn bà già như tôi."
Tống Khuynh Thành gật đầu: "Tôi cũng nhớ lời bà nói, sao bà lại phí thời gian thảo luận với đứa trẻ không cha không mẹ như tôi về dạy kèm tại nhà."

Cố Cẩm Vân hơi thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn duy trì thái độ đúng mực: "Cô đã không quên, vậy tôi cũng không muốn lặp lại. Đừng tìm Hành Dương nữa, bây giờ nó đã đính hôn với bạn học mà nó quen ở Đại Mã, không có gì ngoài dự liệu thì cuối năm sẽ kết hôn. Tôi nói vậy, cô Tống hiểu ý tôi chứ."

"Bà thà sợ tôi làm ra cái ngoài ý muốn, còn hơn quản thúc tốt con của mình à." Tống Khuynh Thành cười yếu ớt: "Tôi đã nói rồi, nếu bà quên, tôi chỉ có thể lặp lại một lần nữa."

"..." Cố Cẩm Vân cau mày, đây là biểu hiện khi tâm trạng bà ta không tốt.

"Một năm rưỡi trước, bà nói với con trai của bà là tôi lấy hai trăm ngàn. Lần này tôi ra giá một triệu, sau này đừng tới tìm tôi nữa."
Nói xong, không để ý tới vẻ mặt u ám của Cố Cẩm Vân, Tống Khuynh Thành xoay người mở cửa và rời đi.

Vừa đi ra khỏi phòng riêng, thì cô bị Cố Hành Dương vội vã chạy tới cản đường đi.



Cố Hành Dương hai mươi bốn tuổi gần như mất đi sự trẻ trung, yên lặng nhìn cô gái thướt tha, trẻ đẹp trước mắt, yết hầu động đậy, hồi lâu sau mới nói được hai chữ: "Khuynh Thành."

Cố Hành Dương muốn nói đã lâu không gặp, nhưng cổ họng như bị một lực vô hình bóp chặt.

Trong phòng riêng, Cố Cẩm Vân thấy con trai đứng đó thì không còn ung dung như vừa rồi: "Con không ở nhà với Tú Tú, chạy tới đây làm gì?"

Giờ phút này, trong mắt Cố Hành Dương chỉ có Tống Khuynh Thành, không nghe thấy mẹ mình trách móc.

Tống Khuynh Thành bỗng dưng cười một tiếng. Cô nhích tới gần Cố Hành Dương. Ở dưới mắt Cố Cẩm Vân, cô giơ tay lên hất lá cây trên đầu vai Cố Hành Dương, tay trắng nõn, thon dài của cô lướt đến cổ áo sơ mi của Cố Hành Dương, vuốt nếp nhăn trên cổ áo giúp Cố Hành Dương, sau đó hơi nhìn lên, chống lại cái nhìn chăm chú của Cố Hành Dương, cô cười dịu dàng: "Cố Hành Dương, chúc anh tân hôn vui vẻ trước."
"Khuynh Thành…" Cố Hành Dương vội vàng cầm cánh tay muốn rời đi kia.

Cố Cẩm Vân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Tôi thấy cố đúng là ma chướng!"

Tống Khuynh Thành buộc lòng rút tay về, đi qua Cố Hành Dương, không hề lưu luyến chút nào. Nhưng bước chân cô dừng lại khi cô nhìn thấy ba, năm người ở cách đó không xa, đặc biệt là khi cô đối mặt với cái nhìn chăm chú, sâu xa của Úc Đình Xuyên.

Ánh mắt của anh bình tĩnh như nước, nhưng vẫn có thể xuyên thủng bức tường thành vững chắc nhất của lòng người như một thanh kiếm sắc bén, làm cho người ta không khống chế được mà run sợ trong lòng.

Trong trường hợp này, giống như cô đùa dai bị bắt tại trận.

Tống Khuynh Thành nắm chặt tay theo bản năng. Cô muốn biểu hiện vẻ quyến rũ nhưng không mất đi sự đơn thuần ở trước mặt một người đàn ông, kết quả lại bị anh bắt gặp. Cô có cảm giác vô lực, thất bại trong gang tấc, nên không quan tâm đến tình hình nữa, xoay người và bước đến lối đi an toàn.
...

Cửa thang máy.

"Chạy rất nhanh." Cố Chính Thâm cười ha ha như thể đang xem một cuộc vui.

Úc Đình Xuyên rút tay trái từ trong túi quần ra, ấn nút xuống tầng của thang máy, rồi quay đầu, nói với thư ký đi cùng: "Về tổng giám đốc Trương đó, anh phụ trách theo vào, có chuyện gì không giải quyết được thì để cho Hứa Đông phối hợp."

Sáng hôm nay, Úc Đình Xuyên hẹn mấy ông chủ đi câu cá ở sơn trang Nguyên Tuyền. Nói là bồi dưỡng tình cảm, nhưng thật ra chỉ là thay đổi cách bàn chuyện làm ăn. Nửa năm sau, Hằng Viễn sẽ khởi động mấy dự án quan trọng, chắc chắn sẽ cần thu hút một số nhà đầu tư. Cố thị cũng tham gia vào các dự án này, Cố Chính Thâm đi theo làm mối là không thể chối từ.



Thư ký Tô Doanh mặc thường phục gật đầu: "Tổng giám đốc Úc yên tâm, chỉ là Quý Công kia có thể..."
Mặc dù chưa nói xong, sự khó xử đã lộ ra.

Úc Đình Xuyên nói: "Nếu anh ta có ý tưởng khác về dự án, thì bảo anh ta đến tìm tôi."

Khi đang nói chuyện, mọi người đi vào thang máy.

Trước khi cửa thang máy khép lại, Úc Đình Xuyên nhìn về phía Cố Chính Thâm cùng tiến vào: "Không chào hỏi à?"

Cố Chính Thâm lắc đầu: "Là một đứa con trai được mẹ dạy, với lại đó là chuyện riêng tư của bọn họ, hơn nữa chị Đường của tôi có tính cách mạnh mẽ, không cho phép bị người ta cười nhạo nhất." Nói xong, Cố Chính Thâm không khỏi cười khẽ: "Cô gái nhỏ rất mưu mô, dễ dàng khích bác ly gián, chỉ sợ cả đời cháu ngoại tôi xóa không hết nốt ruồi son trên ngực."

Úc Đình Xuyên nghe mà không nói gì.

Thang máy đi thẳng xuống hầm để xe.

Lúc tới có bốn chiếc xe con, có một chiếc bên Hằng Viễn xảy ra vấn đề.
Đúng lúc mặt trời ló dạng, Úc Đình Xuyên để hai người Tô Doanh ngồi trên chiếc xe con kia của anh, mình thì lên xe Cố Chính Thâm.

Năm phút sau, chiếc Bentley Bentayga chậm rãi lái xe ra khỏi hầm xe.

Sơn trang Nguyên Tuyền ba mặt giáp nước, nằm trên sườn núi, để quay lại thành phố thì cần đi xuống một đường cái vòng quanh núi tiếp theo.

Xe con vừa rẽ qua ngã tư, thì một bóng hình xinh đẹp đi bộ xuất hiện ở trong tầm mắt. Ở sơn trang Nguyên Tuyền không có trạm xe buýt, muốn đi ô tô thì phải đi bộ khoảng bốn mươi phút mới đến một thị trấn nhỏ dưới chân núi. Tống Khuynh Thành mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, buộc tóc đuôi ngựa, cứ thế mà đi bộ trên đường cao tốc dưới cái nắng như thiêu đốt.

Cố Chính Thâm nhất thời nổi lòng, để tài xế dừng xe ở bên cạnh cô, hạ cửa kính xe xuống, nói: "Trời đang nắng gắt, tôi thuận đường đưa cô xuống núi."
Tống Khuynh Thành quay đầu lại, cô đã gặp Cố Chính Thâm ở tiệc mừng thọ của nhà họ Cố, cũng vừa đối mặt ở sơn trang.

Cố Chính Thâm thấy cô không đáp lại, thì rất hứng thú cười: "Sợ tôi là người xấu à?"