Ông Trùm Giới Kinh Doanh Sủng Vợ Cả Ngày

Chương 16: Lần Đầu Tiên Dò Xét




Tống Khuynh Thành chớp mắt, ngửa mặt lên, trong tầm mắt là một góc khăn ẩn giấu màu xanh.

Một phút sau, khăn ướt ấm che ở mũi cô, giọng nói ôn hòa, trầm của người đàn ông chui vào lỗ tai cô: "Dùng ngón tay giữ hai cánh mũi, đừng ngửa đầu."

Giọng của người đàn ông như có sức hấp dẫn, Tống Khuynh Thành làm theo chỉ dẫn của anh theo bản năng, một tay cô bịt lỗ mũi, một tay cầm khăn ướt lau vết máu. Bàn tay to đỡ đầu cô rời khỏi, ngay sau đó, đầu vai chùng xuống, trong nháy mắt thân thể gầy gò của cô có cảm giác ấm áp, dễ chịu bao vây.

Tống Khuynh Thành hơi nghiêng đầu, nhìn thấy là áo vest của người đàn ông khoác trên vai mình.

Người đàn ông đứng sau lưng gọi phục vụ đi ngang qua: "Mang cốc nước nóng tới đây."

"Vâng, ngài chờ một chút." Phục vụ gật đầu đầy cung kính.
Chờ phục vụ rời đi, mắt đen của Tống Khuynh Thành hơi cụp xuống. Cô ngước mắt lên, tầm mắt lướt qua cổ áo sơ mi trắng như tuyết, nhìn môi mỏng mím chặt của người đàn ông một giây, cuối cùng đối mặt với cặp mắt kia, cô nở nụ cười nhàn nhạt: "Thật là đúng dịp, gặp anh Úc ở nơi này."

Đường nét ngũ quan của Úc Đình Xuyên bị ánh đèn chiếu vào làm cho người ta nhìn không rõ lắm, anh nhìn xuống cô gái né người, ngửa đầu ở trước mắt này một lát, rồi mới mở miệng: "Tại sao không quay lại buổi tiệc?"

"Bên trong hơi ngột ngạt, cho nên ngồi ở đây hít thở một chút." Tống Khuynh Thành đáp xong, sau đó dừng một lúc, hỏi: "Anh Úc cũng tới hóng mát sao?"

"Đi ra nghe điện thoại." Úc Đình Xuyên nói.

Máu mũi đã dừng chảy, Tống Khuynh Thành liếc bộ lễ phục, ung dung nói: "Vốn cho là tối nay sẽ bị cảm."
Úc Đình Xuyên sâu xa liếc bộ dạ phục của cô: "Với tiệc sinh nhật thế này, không có quy định phải mặc trang phục lộng lẫy đến tham dự."

"Tôi biết, chỉ là tôi muốn gặp một người trong đó." Tống Khuynh Thành nhẹ giọng nói.

Nói xong, cô cúi đầu, nhìn khăn lông dính máu nắm chặt ở trong tay, giọng như bay tới từ nơi xa xôi: "Muốn ánh mắt của anh ấy bị tôi hấp dẫn, cho nên mới chọn bộ này."

Nói xong, cô nghe thấy tiếng tim mình đập rối loạn.

Có một số việc, chung quy là làm lần đầu tiên, cho dù biểu đạt thật lòng, tập trung tinh thần đi nữa, thì vẫn có vẻ chưa nhuần nhuyễn.

Lúc này, âm thanh rung rung vang lên.

Úc Đình Xuyên cầm điện thoại di động, vừa đi đến bên cửa sổ sát đất vừa nghe điện thoại: "Ừ, trở về ngay, không cần chờ tôi."

Tống Khuynh Thành nhìn chăm chú bờ vai rộng lớn của anh, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn. Giọng nói của anh vẫn bình thường, như thể nghe không hiểu ám hiệu của cô. Trong lòng cô mất mát, nhưng đồng thời cũng thấy hơi may mắn không nên có. Cô không dám đi tìm hiểu mình thấy may mắn cái gì, sợ sẽ tìm ra ý nghĩ chân thật nhất trong lòng mình.
Không bao lâu sau, Úc Đình Xuyên nhận điện thoại xong thì quay lại.

Anh nhìn cô gái ngồi ngay ngắn ở đó, chậm rãi nói: "Có muốn đẹp cũng đừng mang thân thể mình ra làm trò đùa."

Giọng nói ôn hòa, nghe giống như người lớn đang dạy lớp trẻ không hiểu chuyện.

Tống Khuynh Thành ngẩng mặt lên, chống lại ánh mắt sâu sắc của Úc Đình Xuyên. Một lát sau, cô quay đầu, thấp giọng nói giống như là tự nhủ: "Nếu ngay cả đẹp cũng không được, thì thân thể khỏe khoắn có làm được gì."

"Thưa anh, nước của anh." Vào lúc này, phục vụ bưng hai ly nước xuất hiện.

Úc Đình Xuyên gật đầu: "Để trên bàn đi."

Đợi phục vụ rời đi, Tống Khuynh Thành lại nghe thấy giọng chất phác của người đàn ông: "Bây giờ em còn trẻ, nên quyết định thế nào để sau này không phải hối hận."

Nói xong, một tay anh đút túi, một tay cầm điện thoại di động, rời khỏi phòng nghỉ.
Tống Khuynh Thành nhìn bóng lưng đi xa của Úc Đình Xuyên, bên tai tựa như còn vang lên lời nói có hàm ý kia của anh. Anh thật sự không phát hiện ra mình lấy lòng hay là không muốn đáp lại. Lúc này, cô thật sự không có câu trả lời chính xác, cô mệt mỏi dựa vào ghế sofa, hốc mắt đột nhiên rất chát.

Lúc dời tầm mắt, cô phát hiện áo khoác âu phục của người đàn ông vẫn còn ở trên vai cô.

...

Đến mười giờ tối, tiệc sinh nhật vẫn chưa kết thúc.

Tống Khuynh Thành không chờ vợ chồng Lục Tích Sơn, mà rời khỏi khách sạn, bắt một chiếc xe taxi trở về biệt thự Hương Tụng trước.

Vào cửa nhà, không để ý đến nữ giúp việc đang đi ra nhìn xung quanh, cô cởi giày cao gót rồi đi thẳng lên tầng, vào phòng tắm. Vừa nằm trên giường thì cô nhận được điện thoại của Thẩm Triệt.

"Rốt cuộc chị bảo tôi hỏi thăm chỗ ở của Úc Đình Xuyên là muốn làm gì?" Vừa gửi địa chỉ cho Tống Khuynh Thành xong, Thẩm Triệt lo lắng, bất an, sợ cô làm bậy lại phạm lỗi.
Tống Khuynh Thành sâu xa mở miệng: "Không làm gì cả, kế hoạch bất ngờ không theo kịp."

"Kế hoạch gì?" Thẩm Triệt truy hỏi.

Nhớ cảnh tượng vừa rồi ở phòng nghỉ kia, Tống Khuynh Thành nhắm mắt lại: "Là tôi quá vội vàng."

Đáp một nẻo như vậy làm cho Thẩm Triệt càng không chắc trong lòng: "Rốt cuộc kế hoạch gì, chị nói đi chứ!"

"Tôi định va vào xe anh ấy, tạo nên một cuộc gặp gỡ tình cờ. Đến lúc đó, chắc chắn anh ấy sẽ phải đưa tôi đến bệnh viện. Nếu chân tôi không đi được, mà tối nay không có trợ lý, không chừng sẽ được anh ấy bế kiểu công chúa."

Cô nói rất tùy ý, nhưng Thẩm Triệt biết kế hoạch này là thật.

"Vậy bất ngờ là gì?" Thẩm Triệt hỏi.

Tống Khuynh Thành mỉm cười: "Bất ngờ chính là bây giờ âu phục của Úc Đình Xuyên ở trên giường của tôi."

Thẩm Triệt biến sắc: "Hai người…"
"Không có..."

Có thể là quá mệt mỏi, cô trò chuyện một lúc thì nhắm mắt ngủ mất.

...

Tống Khuynh Thành bị động tĩnh ở dưới tầng đánh thức.

Cô vừa ngồi dậy, cửa phòng đã bị mở ra. Tống Khuynh Thành không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn Cát Văn Quyên đi tới chỗ cô với khí thế hung dữ.

Nhưng cuối cùng Cát Văn Quyên không vọt tới mép giường để cho cô một cái tát.

Lục Tích Sơn đuổi kịp, bắt được vợ, so với Cát Văn Quyên, Lục Tích Sơn tỉnh táo hơn rất nhiều: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bà không thể nghe con bé giải thích trước hả?"

"Lục Tích Sơn, nó vốn đã đồng ý với ông, bây giờ thì sao?" Cát Văn Quyên thấy Tống Khuynh Thành chưa tỉnh ngủ, ánh mắt trở nên sắc bén, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống cô: "Cô nghĩ Tiểu Chu nói mấy câu với cô, là cô có thể vào cửa nhà họ Chu, không nghĩ xem cô có trèo lên leo được cạnh cửa người ta được không."
"Xem ra ở trong mắt thím, tôi chỉ hợp với tổng giám đốc Lưu." Dưới ánh đèn, mái tóc dài đen dày của Tống Khuynh Thành bay lả tả, đáp ở đầu vai, da trắng mịn, đôi mắt lương thiện mang vẻ động lòng người.

Cát Văn Quyên cười nhạt: "Sao, cô thấy oan ức?"

"Chỉ là cảm thấy đầu cơ kiếm lợi mà thôi."

"Đầu cơ?" Cát Văn Quyên nghe thấy hai chữ này, thì cười ầm: "Cô là mặt hàng gì, chính cô không biết à? Ồ, không gả cho tổng giám đốc Lưu, cô còn muốn gả cho ai? Được rồi, cô thật sự không muốn gả cho tổng giám đốc Lưu, tôi cũng không ép cô, chỉ cần cô trả tôi tiền nhà họ Lục đã nuôi cô những năm này, bao gồm cả tiền chữa bệnh cho bà ngoại cô, tôi tính sơ sơ cho cô, không nhiều, hai triệu. Nếu một tháng sau cô vẫn không trả khoản tiền này, vậy thì ngoan ngoãn gả cho tổng giám đốc Lưu đi!"
Tống Khuynh Thành nghe xong thì lên tinh thần, nhìn về phía Cát Văn Quyên: "Thím nói phải giữ lời."

"Lục Tích Sơn, đây chính là cháu gái ngoan của ông đó!" Hất chồng đang giữa mình ra, Cát Văn Quyên xách túi, bực tức rời đi.