Ông Chủ

Chương 8




 

Ra khỏi bệnh viện, Cát Mẫn Nhi ngồi sụp xuống bên đường khóc nấc lên. Thực sự cô đã quá sợ hãi với những con người đó, gặp họ càng khiến cô trở nên bế tắc, mệt mỏi và đau đớn.

Hứa Đại Hưng đứng bên đường như nhìn thấy tất cả, anh không nghĩ bọn người đó lại ra tay ác độc như vậy. Khuôn mặt sưng to của cô, tóc tai rối bù quần áo thì nhăn nhúm đã khiến Hứa Đại Hưng thêm tức giận. Mà những điều đó càng khiến Cát Mẫn Nhi trở nên cứng đầu và không chịu khuất phục.

Cát Mẫn Nhi gấp rút làm hồ sơ để đi du học, bản thân cô đã không còn một chút lo lắng gì cho gia đình đó nữa. Nhưng Hứa Đại Hưng thì kh dễ dàng buông tha cho cô như vậy, sáng nay đọc tin tức cả gia đình nhà họ Cát đã bị tịch thu nhà cửa, đồ đạc điều bị ném đi.

Nguyễn Tường Trinh cũng ngất xỉu, được đưa vào viện, một phu nhân quyền quý cao sang như bà ta không ai có thể nghĩ bà ta có hoàng cảnh như hôm nay.

Những đoạn clip được tung lên, báo trí đưa tin khắp nơi khiến Cát Mẫn Nhi như không thể làm lơ. Lúc này dì Mai Liên cũng đến căn hộ của Hoàng Tuệ Anh để tìm cô.

Nhìn thấy dì Mai Liên Cát Mẫn Nhi mặt như không chút cảm xúc,

“ Dì đến đây tìm con là vì những người bọn họ sao?” Cát Mẫn Nhi nhìn dì Mai Liên hỏi.

“ Mẫn Nhi !” Dì Mai Liên khẽ gọi, dì Mai Liên cũng tiều tụy hẵn ra. Cát Mẫn Nhi nhìn dì Mai Liên như biết rõ muốn nói gì với cô. Trong căn nhà đó chỉ duy nhất dì là người tốt nhất với cô, dì ấy yêu thương và săn sóc cho cô, như một người mẹ của Cát Mẫn Nhi.

“ Con đến bệnh viện đi, vì không có tiền đóng tiền viện phí, ông chủ có thể sẽ không qua khỏi nữa rồi!” Dì Mai Liên đau lòng nói.

Cát Mẫn Nhi đứng chết lặng tại chỗ, cũng không biết mình đang nghe gì nữa. Vội lấy chiếc áo khoác rồi đi nhanh ra ngoài. Dù có tỏ ra lạnh lùng, hay thể hiện sự căm phẫn với người đàn ông đó, thì cuối cùng ông ấy cũng là ba của cô, là ruột thịt và tình mẫu tử thiên liên.

Vừa đến bệnh viện, người hầu ở trong nhà nhìn thấy cô đã quỳ sụp xuống. Đến Cát Tường Như ngông cuồng cao ngạo, luôn kiếm chuyện với cô, cũng quỳ xuống dưới chân Cát Mẫn Nhi.

“ Mẫn Nhi là tôi có lỗi với cô, gia đình tôi đã có lỗi với cô rất nhiều. Mong cô rộng lòng bỏ qua, mà cứu giúp chúng tôi một lần!” Cát Tường Như chấp tay cầu xin.

“ Nhi Nhi xin cô đấy! Ông chủ sẽ chết mất!”

Tiếng khóc lóc thảm thiết và lời cầu xin của bọn họ khiến Cát Mẫn Nhi không nói được gì.

“ Tôi muốn vào gặp ông ấy trước!” Nói xong Cát Mẫn Nhi đẩy cửa phòng bệnh viện đi vào, nhìn Cát Trọng Nhân nằm trên giường với rất nhiều kim tim, ổng thở và trang thiết bị máy móc được gắn khắp nơi trên cơ thể. Hơi thở yếu ớt, người trắng bệch không chút sinh khí khiến Cát Mẫn Nhi có chút xót xa.

Đôi mắt cô nặng trĩu, thì từ ngoài cửa Bà Nguyễn Tường Trinh chạy xông vào, như một bản năng Cát Mẫn Nhi liền tránh né. Vì mỗi lần như vậy bà ta thường túm tóc và đánh đập cô.

Nhưng lần này thì khác, bà ta quỳ sụp xuống ôm lấy chân cô, không khác gì hành động của những người lúc nãy.

“ Là tôi đã sai với cô, xin cô hãy cứu lấy ông ấy, cứu lấy gia đình chúng tôi. Muốn tôi làm trâu làm ngựa gì cho cô cũng được! Mẫn Nhi ba nhiêu năm qua là tôi đã quá ác độc, tôi nhỏ nhen ích kỷ!” Nguyễn Tường Trinh vừa quỳ vừa khóc vừa cầu xin Cát Mẫn Nhi.

Còn Cát Mẫn Nhi không ngờ bà ta lại làm như vậy, hai mươi mấy năm qua không bị bà ta mắng chửi thì bà ta lại hành hạ đánh đập tàn nhẫn với cô. Nhưng ngày hôm nay bà ta quỳ dưới chân cô, nhưng cô lại không có cảm giác vui sướng hả dạ gì cả. Chỉ thấy khó xử và không biết làm gì.

“ Bà đứng lên đi, tôi không giúp được gì cả, đừng cầu xin tôi!” Cát Mẫn Nhi vẫn ánh mắt lạnh lùng đó.

Nghe được những lời nói đó, Bà Nguyễn Tường Trinh càng khóc thảm thiết hơn, ôm chặt lấy chân của cô hơn.

“ Mẫn Nhi, tôi không xin cho tôi gì cả, nhưng tôi xin cho ông ấy. Nếu như không được điều trị ông ấy sẽ không qua khỏi tối hôm nay! Ông ấy cũng là ba của cô mà! Mẫn Nhi!” Cát Mẫn Nhi im lặng, quay mặt đi! Hình như là cô đang bị ép buộc phải nhận lời giúp đỡ này.

“ Ra ngoài đi! Ở đây không phải là nơi để chúng ta làm ồn!” Cát Mẫn Nhi nói trong mệt mỏi.

Không biết phải làm sao, Cát Mẫn Nhi đi dọc theo hành lang bệnh viện trên đôi chân nặng trĩu. Cảm giác như muốn chết đi nhưng không thể nào chết được, cô đang lục lọi tìm kiếm những ký ức vui vẻ ở bên cạnh họ để có tìm lấy một lý do để giúp cho những người đó.

Chỉ cần nhắc đến Hứa Đại Hưng cô cảm thấy không thở nổi. Anh ta dùng những người đó, để gây sức ép lên cô, ép cô không thể tiến về phía trước, Cát Mẫn Nhi hận không thể nào giết chết được Hứa Đại Hưng.

Nhìn số điện thoại của anh trên màng hình điện thoại, cô không có cách nào để nhấn gọi. Nhưng mà tính mạnh của ba cô, những người trong nhà, trăm ngàn nhân viên Cát Thị đang thất nghiệp. Cô không thể mặc kệ được nữa, cũng không thể sống vì bản thân được.

Lấy hết dũng khí cô điện thoại cho Hứa Đại Hưng.

Hứa Đại Hưng nhận được cuộc gọi từ cô, anh biết cá đã cắn câu rồi. Nhưng cuối cùng anh lại không nghe máy, đúng là anh ta biết cách thử thách lòng khiên nhẫn của người khác.

Đến cuộc gọi thứ hai anh mới chịu bắt máy.

“ Điện thoại cho tôi để làm gì?” Tiếng Hứa Đại Hưng cất lên vô cùng lạnh lẽo.

“ Tôi làm gì thì anh mới dừng lại!” Cát Mẫn Nhi như không nói lên lời, cô kiệt quệ không còn chút sức lực.

“ Muộn rồi!” Hứa Đại Hưng vẫn dùng cái giọng điệu đó để nói chuyện với cô.

“ Tôi sẽ đến biệt thự để gặp anh!” Nói xong Cát Mẫn Nhi cúp máy không cho anh nói thêm gì.

Lúc này Cát Mẫn Nhi đã chấp nhận số phận của mình rồi. Kiếp này không thể nào thoát khỏi Hứa Đại Hưng, dù cho năm tháng sau này có tồi tệ như thế nào cô cũng sẽ không phản kháng nữa. Càng vùng vẫy cô càng bị siết chặt, thà là thuận theo anh ta để được yên ổn.

Cô đi đến Biệt thự bên bờ biển, cảnh vệ thấy cô liền mở cửa cho cô vào. Cô bước vào cánh cửa này xem như cuộc sống ngoài kia kết thúc. Cát Mẫn Nhi vẫn còn thấy sợ hãi.



Cũng như ngày đầu tiên đi vào căn biệt thự này, cô cẩn trọng từng bước đi trong sợ sệt và lo lắng.

Nhìn thấy Hứa Đại Hưng ngôi ở phòng khách, mặt anh ta tối sầm đôi mắt lạnh lẽo và cả người tỏ ra sát khí đâm đâm.

“ Đến đây để làm gì?” Hứa Đại Hưng hỏi mà không mang theo một âm sắc nào.

“ Hứa Đại Hưng anh muốn tôi làm gì mới chịu dừng lại!” Cát Mẫn Nhi cố kiềm chế cảm xúc của mình lại.

Hứa Đại Hưng mỉm cười một cách ẩn ý.

“ Cô đánh giá mình hơi cao rồi đó!“

Cát Mẫn Nhi đúng là không thể nắm bắt được suy nghĩ của người đàn ông này.

“ Cô nghĩ tôi muốn cô quay lại nên mới làm như vậy sao?” Hứa Đại Hưng tiếp tục nói. “ Cô hết cơ hội rồi, cô về đi !”

Cát Mẫn Nhi thực sự rất muốn quay lưng ra về, nhưng mà nghĩ đến Cát Trọng Nhân thì phải trùng chân, cố nhịn xuống.

“ Đứng ra đó làm gì?” Hứa Đại Hưng càng lúc càng quá đáng.

Cát Mẫn Nhi ức đến không chịu được, sự khinh thường của anh ta khiến cô bật khóc.

Không ngờ đến là Cát Mẫn Nhi quỳ xuống dưới chân Hứa Đại Hưng, giống như tất cả mọi người ở Cát Thị đã làm.

“ Là lỗi của tôi nên tôi cầu xin anh, tha cho bọn họ. Anh muốn gì tôi cũng chấp nhận!” Cát Mẫn Nhi nói.

Hứa Đại Hưng không ngờ là cô lại làm điều này, anh thấy cũng rất xót nhưng cũng muốn cho Cát Mẫn Nhi ngoan ngoãn hơn.

“ Cát Mẫn Nhi tôi không còn hứng thú với cô nữa, tôi chỉ đang lấy lại những thứ thuộc về mình mà thôi! Những thứ đó là bọn họ nợ tôi! Không liên quan gì đến cô” Hứa Đại Hưng vẫn cứng miệng như vậy.

Cát Mẫn Nhi đầu óc cũng rối bời, cô cắn chặt răng vì đây là tự tôn cuối cùng còn lại của cô. Không muốn bị anh ta chà đạp thêm nữa, Cát Mẫn Nhi thực sự rất muốn đứng dậy.

“ Nhưng…” Hứa Đại Hưng bỗng cất tiếng làm cô khựng lại “ Nếu như tối nay cô làm tôi hài lòng có khi tôi còn suy nghĩ lại!”

Hứa Đại Hưng đúng là một tên điên, một tên cuồng nữ sắc. Lúc đầu còn cứng miệng, bây giờ thì mới chịu bộc rõ bản chất thật của mình. Nào là tôi không còn hứng thú với cô, làm những chuyện đó không phải là vì cô các thứ, cuối cùng cũng vì chuyện này mà làm những điều đó.

Hứa Đại Hưng nói xong liền bỏ lên phòng, trước khi đến đây Cát Mẫn Nhi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đối mặt với chuyện này rồi. Nhưng khi nghe được lời để nghị thì cô có vẻ không có dũng khí.

Dù biết là bản thân rất ghê tởm, rất bẩn thỉu và đáng bị người khác chửi rủa, nhưng Cát Mẫn Nhi cũng đã hết cách. Bắt buộc con đường này cô phải đi.

Chỉ có Hứa Đại Hưng là đang ở trong sự hân hoan vui sướng của một kẻ chiến thắng.

Anh ta bày đủ trò để khiến Cát Mẫn Nhi phải khuất phục. Từ đây cô ấy cũng không bao giờ có ý nghĩ rời xa anh nữa, anh trói buộc cô bằng những trách nhiệm, biết ơn và sự bao dung.

Cát Mẫn Nhi tắm rửa sạch sẽ rồi mặc vào người bộ váy ngủ mỏng manh, cô thật sự chán ghét những điều này đến tận xương tủy. Cô nhìn vào gương mỉm cười nhưng nước mắt thì rơi lã chã trên mặt.

Cô đi đến phòng anh, đẩy nhẹ cửa bước vào. Đôi mắt tìm kiếm Hứa Đại Hưng khi không nhìn thấy anh ta ở trên giường, anh đừng từ phái sau ôm lấy cô, mặt vùi vào mái tóc dài mượt mà.

Cơ thể và mùi hương trên người cô đã khiến Hứa Đại Hưng điên cuồng nhớ nhung. Hứa Đại Hưng giống như một con mãnh thú bị bỏ đói lâu ngày mới tìm được miếng mồi béo bở. Đúng là như vậy, từ khi cô rời khỏi, anh ta cũng không chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào cả.

Cát Mẫn Nhi xoay người đối diện với anh, đôi mắt long lanh đó nhìn Hứa Đại Hưng bằng ánh nhìn trong trẻo, không chứa một chút tạp chất nào.

Hứa Đại Hưng không nhịn được liền hôn lên môi cô, dù không muốn làm chuyện này, nhưng nghĩ đến trách nhiệm của mình. Cát Mẫn Nhi miễn cưỡng đáp lại nụ hôn của anh, cô hé răng cho chiếc lưỡi của anh chui vào khoang miệng cô.

Bàn tay tham lam của anh ta đang đặt ở eo cô từ từ di chuyển lên trên, nhẹ nhàng xoa nắn hai quả đồi căn tròn. Dù đây không phải là lần đầu cùng với anh, nhưng Cát Mẫn Nhi có chút run rẩy, nhưng vẫn để cho anh ta tuỳ ý chạm vào. Cô không muốn Hứa Đại Hưng cảm nhận được sự không chấp thuận của cô mà khiến anh ta tức giận.

Cô chỉ biết tối nay cô phải làm thật tốt, chiều chuộng anh ta đến khi hài lòng mới thôi. Nghĩ như vậy mà cô đã đáp lại nụ hôn của anh một cách nhiệt tình, anh kéo dây váy ngủ ở hai bên vai của Cát Mẫn Nhi xuống, chiếc váy rơi tự do xuống bàn chân của cô. Cát Mẫn Nhi kiễng chân cho Hứa Đại Hưng bế lên, đi đến giường.

Nằm xuống giường nụ hôn của họ vẫn cuồng nhiệt như vậy, Cát Mẫn Nhi đưa tay tháo từng cúc áo sơ mi của Hứa Đại Hưng, cô vẫn rất dịu dàng một chút sơ hở cũng không để anh nhìn ra.

Hứa Đại Hưng biết rõ, nhưng bản thân cô che giấu rất giỏi, rất biết điều chỉnh cảm xúc. Sự nhẫn nhịn và chịu đựng của cô khiến Hứa Đại Hưng đau lòng vô cùng.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt xót xa.

“ Sau này còn dám có ý nghĩ rời khỏi tôi nữa không?” Anh hằn giọng.

Cát Mẫn Nhi đưa tay sờ lên ngực của anh, vẫn ánh mắt đó nhìn Hứa Đại Hưng. Cô lắc đầu.

“ Trong đôi mắt em vẫn chứa sự phản kháng, là vì sao vậy? Ở bên tôi em thiệt thòi nhiều như vậy sao?” Hứa Đại Hưng thắc mắc hỏi cô.

Cát Mẫn Nhi nhìn anh trong sự dè dặt “ Không có, chỉ là em muốn theo đuổi ước mơ của mình, theo đuổi hoài bão và tự đứng trên đôi chân của mình!”

Hình như là Cát Mẫn Nhi đã bắt đầu chịu mở lòng với anh, bắt đầu nói những mong muốn của bản thân.



“ Ước mơ cứu người của em lớn đến như vậy sao? Tôi có thể xây luôn một bệnh viện cho em, chỉ là tôi không muốn người phụ nữ của tôi phải cực khổ!”

Những người có tiền khi nói chuyện thực sự rất khác.

“ Anh biết cảm giác dựa dẫm vào người khác và phải nhìn sắc mặt của họ để sống nó tồi tệ đến mức nào không? Vì thế mà em đã phải cố gắng rất nhiều!” Cát Mẫn Nhi bộc bạch.

“Năm tháng đó có phải đã chịu rất nhiều uất ức rồi không?” Hứa Đại Hưng nhìn cô dịu dàng, anh đưa tay sờ lên khuôn mặt của Cát Mẫn Nhi.

Cát Mẫn Nhi im lặng không nói gì, cô vòng tay sang eo anh.

“ Sau này phải nhờ anh chiếu cố rồi ông chủ Hứa!”

Hứa Đại Hưng nghe được câu đó liền mỉm cười, anh hôn lên trán cô.

Cát Mẫn Nhi xoay người, chớp mắt đã ngồi ở trên người anh. Hứa Đại Hưng đưa tay mở khóa áo lót đang rất vướng víu kia quẳng xuống giường.

“ Sao này qua phòng tôi, không cần mặc những thứ vướng víu này!” Hứa Đại Hưng vừa nói vừa đưa tay sờ lên bầu ngực nõn nà, Cát Mẫn Nhi ngã cổ ra sau với tư thế như mời gọi.

Bàn tay anh không ngừng xoa nắn, anh kéo Cát Mẫn Nhi đến gần phía anh, cái miệng tham lam ấy liền ngậm lấy nụ hoa, mút lấy như một đứa trẻ mút viên kẹo, rồi anh đổi bên cứ như vậy mà tiếp tục đến khi hai quả đồi căn cứng.

Cát Mẫn Nhi thở hổn hển bị kích thích đến không ngừng đong đưa cơ thể, Ở trên bụng anh, Hứa Đại Hưng cảm giác được sự ẩm ướt nơi giữa chân cô.

Anh đẩy người cô dồn về phía trước, mặt anh tiến sát đến nơi khu rừng rậm rạp đó đôi môi nhanh chóng hút hết những dòng mật ngọt. Sự cưng chiều của anh như vậy không biết cô gái này con muốn điều gì nữa.

chiếc lưỡi âm ấm không ngừng di chuyển lên xuống, rồi liên tục ấn vào khiến Cát Mẫn Nhi không ngừng lắc lư thân dưới.

“ Đại…Hưng…” hơi thở khó khăn cô khẽ gọi tên anh khi không chịu được những đợt khoái cảm mà anh mang lại.

Anh ngậm lấy *** *** ***, nhè nhẹ cắn lấy.

“ Á…” Cát Mẫn Nhi không chịu được liền rên lên một tiếng.

Hứa Đại Hưng nở nụ cười hài lòng, càng lúc chiếc lưỡi di chuyển càng nhanh Cát Mẫn Nhi cũng lắc lư theo từng nhịp bên trong. Mật ngọt nơi u mật càng tiết ra nhiều hơn, ra bao nhiêu đều bị anh chén sạch.

Anh cử động thân thể Cát Mẫn Nhi đã nằm dưới thân anh, cái miệng vẫn không chịu buông tha cái động nhỏ.

Cát Mẫn Nhi cảm nhận đôi chân cô như mất cảm giác, tê liệt, nơi hạ thể như có ngàn con kiến quay quanh. Đầu óc cô quay cuồng, có sự khao khát ở anh rất kỳ lạ.

Cho đến khi cảm nhận được tiểu cường của anh nhét vào bên trong,

“ Em nói là em không thích đi, như vậy mà lại muốn rời bỏ tôi!” Hứa Đại Hưng thì thầm bên tai cô.

Lúc này Hứa Đại Hưng có nói gì Cát Mẫn Nhi cũng không nghe rõ, cô chỉ chú ý đến tiểu cường đang không ngừng ra vào liên tục nơi hang động ẩm ướt.

Bị Hứa Đại Hưng siết chặt lấy cơ thể, sợ như cô tuột mất khỏi vòng tay anh. Anh dùng sức thúc vào rút ra thật mạnh thật nhanh như thế mà không dừng lại, Cát Mẫn Nhi đầu ốc quay cuồng, trống rỗng, toàn thân kiệt quệ. Hơi thở dứt quãng không thể theo kịp sự chuyển động của anh.

Cho đến khi Hứa Đại Hưng đổ gục trên người cô, cảm nhận được dòng chảy âm ấm được phóng ra. Cát Mẫn Nhi mềm nhũng, bám vào người anh.

Anh nằm lăn ra, choàng tay ôm lấy cô vào lòng, trên môi là một nụ cười thoã mãn.

“ Rất tuyệt” Anh khen ngợi.

Cát Mẫn Nhi vùi mặt vào ngực anh, tự nhiên cô cảm nhận được người đàn ông này thật sự rất ấm áp. Hình như là cô đã thích cảm giác này, cùng anh, ở trên giường hay ở bên cạnh anh. Những cảm giác này rất kỳ lạ, cô muốn hôn anh, cô thấy anh rất quyến rủ.

Cô vòng tay sang ôm eo anh, kiểu như không muốn rời xa.

“ Muốn nữa không!” Hứa Đại Hưng bỗng đề nghị.

Cát Mẫn Nhi tròn xoe mắt, hai người vừa làm xong một trận khốc liệt như vậy, nữa không là thế nào? Hai chân cô hiện tại như không nhắc lên nổi, còn bầu ngực bị anh dày vò như bị sưng lên, hai cánh môi đỏ tấy, tay không dở lên nổi, toàn thân rã rời.

Làm thêm nữa, đêm nay thân thể này nhất định sẽ không còn nguyên vẹn.

Hứa Đại Hưng thì chưa bao giờ cảm thấy hưng phấn dù đã rất thoã mãn, chưa bao giờ có người con gái cho anh cảm giác ham muốn nhiều đến thế này.

“ Ngày mai nhé!” Cát Mẫn Nhi thều thào vào tai anh.

Hứa Đại Hưng, bật cười khi trong thấy cô như vậy.

“ Vậy ngày mai theo tôi đi công tác!” Hứa Đại Hưng vừa nói vừa nhìn cô say đấm.

Cát Mẫn Nhi gật đầu, rồi vùi vào lòng anh thiếp đi, cô đã quá mệt và cộng thêm những áp lực của mấy ngày hôm nay dồn lại.