Ngoài trời đang mưa lắc rắc, Cát Mẫn Nhi ngồi ở phòng khách nhìn ra ngoài với ánh mắt khát khao được tự do.
Ở một nơi xa lạ như thế này, sống với một người xa lạ như Hứa Đại Hưng, cô cảm thấy vừa ngột ngạt vừa cô độc. Đôi lúc anh rất dịu dàng, rất tốt nhưng ở anh không có tình yêu, cô không cảm nhận được điều đó.
Nhưng cô đòi hỏi gì chứ, bản thân chỉ là một vật trao đổi. Được cuộc sống như này đã là tốt lắm rồi.
Từ phía sau Hứa Đại Hưng đi đến từ lúc nào mà Cát Mẫn Nhi không hề hay biết.
Anh đi đến nắm lấy chiếc cầm nhỏ nhắn của cô, hướng mặt cô nhìn thẳng vào mặt anh. Đôi mắt anh như toé ra lửa.
“ Tôi có từng nói với em, ở bên tôi thì tâm hồn và thể xác điều phải thuộc về tôi đúng không?” Hứa Đại Hưng nhã ra từng chữ một, vô cùng lạnh lẽo.
Cát Mẫn Nhi nhìn anh đôi mắt đầy sự sợ hãi, cô ngoan ngoãn gật đầu.
“ Vậy thì em đang nghĩ cái gì?” Hứa Đại Hưng là một người độc đoán đến mức muốn kiểm soát cả suy nghĩ của Cát Mẫn Nhi.
Cát Mẫn Nhi nắm lấy bàn tay anh đang giữ lấy chiếc cầm của cô.
“Em…” Cát Mẫn Nhi là một người không biết nói dối lại còn đối diện với một tên tàn bạo như Hứa Đại Hưng.
“Nói !” Hứa Đại Hưng như quát lên.
Cát Mẫn Nhi nước mắt chực trào, như quá bất lực và mệt mỏi.
“Có thể để em rời khỏi đây được không?” Cát Mẫn Nhi nức nở, cô thật sự như không thể chịu được cũng như không thể giả vờ vui vẻ khi ở bên cạnh Hứa Đại Hưng được nữa.
Giấy trúng tuyển du học, thư mời làm việc tại bệnh viện Quốc Gia vừa nhận được càng khiến cô khao khát được tự do.
Đôi mắt Hứa Đại Hưng như dấy lên một ngọn lửa, như muốn thiêu đốt người trước mặt.
“ Tôi cho em một cơ hội để nói lại!” Hứa Đại Hưng nhìn chầm chầm Cát Mẫn Nhi, có lẽ đây là lần đầu tiên cô thấy anh tức giận như vậy.
“ Em không phù hợp với cuộc sống của anh, em quá tầm thường, em quá nhỏ bé, em chỉ muốn là em thôi !” Cát Mẫn Nhi nói hết những suy nghĩ của mình vừa nói vừa khóc.
Hứa Đại Hưng lạnh lùng nhìn cô.
“ Đừng có biện hộ nữa, thì ra cô chỉ giả vờ sống vui vẻ, giả vờ chấp nhận ở bên tôi!” Hứa Đại Hưng không nghĩ một người như mình cuối cùng lại bị Cát Mẫn Nhi chơi đùa, hình như cuộc chơi này cô đang làm chủ, và chính anh là con gối.
Nói trắng ra, anh vừa mới bị cô đá ra khỏi cuộc đời của cô ấy.
“ Nếu như không có sự đồng ý của tôi, cả kiếp này cô cũng đừng mong rời khỏi đây!” Hứa Đại Hưng thẳng thắn nói “ Là cô rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, đừng có trách tôi!” Hứa Đại Hưng thật sự đã tức giận rồi, còn Cát Mẫn Nhi không nghĩ mình lại mất sai lầm quá lớn như vậy.
“Hứa Đại Hưng, là do tôi yếu đuối nhu nhược nhưng mà tôi cũng là một con người. Không thể lấy sai lầm của người khác, mà bắt tôi phải gánh chịu!” Hình như mọi thứ đã chạm đến giới hạn cuối cùng của Cát Mẫn Nhi rồi.
Cát Mẫn Nhi như đã cho thêm một cốc dầu đang cháy vào một đám lửa, bây giờ thì không thể cứu chữa được nữa.
“ Vậy thì để cô trả cô về với cuộc sống của cô, nhưng tôi cho cô biết muốn quay trở lại đây nhất định cô phải quỳ xuống xin tôi!” Hứa Đại Hưng cuối cùng cũng không còn muốn giữ lấy Cát Mẫn Nhi, vì thật ra giữ lại một người muốn rời đi thì không thể nào giữ được, có giữ cũng chỉ giữ được thân sát của cô ta.
“ Người đâu mở cửa!” Hứa Đại Hưng nhìn Cát Mẫn Nhi không rời mắt, tay chỉ ra cửa “ Cô có thể đi rồi!”
Cát Mẫn Nhi không nghĩ là anh để cô đi dễ dàng như vậy, không cần suy nghĩ Cát Mẫn Nhi đã chạy ra cổng, mà không một chút lưu luyến, không một cái ngoái đầu. Cô chạy như vừa thoát khỏi một nơi gì đó rất khủng khiếp. Hành động này thật sự đã khiến Hứa Đại Hưng thất vọng vô cùng.
Nhưng mà Cát Mẫn Nhi đâu biết đây không phải là hành động bóc đồng trong lúc nóng giận của Hứa Đại Hưng, mà thật ra là anh đã suy tính rồi nên mới làm như vậy.
Khi rời khỏi nhà của Hứa Đại Hưng, Cát Mẫn Nhi đã đến gặp Hoàng Tuệ Anh để ở. Cô biết rời khỏi nhà anh ta, thì cô không còn nhà nữa. Cát Gia không phải là nhà của cô, về đó cô cũng sẽ không ở được.
Dù Tuệ Anh có thân với Cát Mẫn Nhi nhưng cô cũng không kể cho cô ấy nghe về những chuyện mình đã trải qua, cô nói mình chia tay bạn trai, và sẽ nhanh chóng làm thủ tục để đi nước ngoài.
Hoàng Tuệ Anh thấy Cát Mẫn Nhi không vui, nên liền đã đề nghị với cô là cả hai đi đâu đó mấy ngày.
Dù có rời xa Hứa Đại Hưng như cô mơ ước, nhưng cuối cùng Cát Mẫn Nhi cảm thấy không vui, hình bóng Hứa Đại Hưng luôn xuất hiện trong đầu của cô, nụ cười lời nói, hành động cử chỉ của anh, mọi thứ như rất quen thuộc như đã khắc sâu vào trí nhớ của cô.
Cô tự nhủ, thời gian sẽ khiến cô quên đi tất cả, cô sẽ có cuộc sống mới ở một nơi khác. Hứa Đại Hưng chỉ là sự cố không nên có mà thôi.
Cát Mẫn Nhi cùng Hoàng Tuệ Anh đi du lịch ở một phố cổ nằm rất xa thành phố Đông Nghi.
“ Mẫn Nhi mặt mày cậu khó coi vậy, tâm trí cậu đặt ở chỗ anh ta hết rồi sao?” Hoàng Tuệ Anh vừa đi tay vừa choàng cổ lấy cổ Cát Mẫn Nhi.
Hai người đang đi dạo bên bờ sông, ngắm nhìn những ngôi nhà cổ có hàng trăm năm tuổi.
Gió nhẹ, hương hoa, không khí trong lành dễ chịu, Cát Mẫn Nhi vẫn im lặng đi về phía trước.
“ Đúng là chia tay anh ta thì tiếc thật đấy, anh ta siêu giàu còn phong độ đẹp trai, có thể sẽ khiến cậu một bước lên mây. Nhưng nếu không có duyên thì đành thôi vậy, sẽ có một người thích hợp với cậu hơn!” Hoàng Tuệ Anh ra sức an ủi Cát Mẫn Nhi, cô cảm kích vô cùng.
“ Mình muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt!” Cát Mẫn Nhi đang đi thì dừng lại nhìn Hoàng Tuệ Anh với ánh mắt chắt chứa.
“ Anh ta đã làm gì cậu sao?” Hoàng Tuệ Anh cảm thấy lo lắng.
“ Mình có cảm giác là, mình sẽ không rời khỏi được đây. Hứa Đại Hưng anh ta sẽ không dễ dàng buông tha cho mình!” Cát Mẫn Nhi nói trong giọng sợ hãi, hoang mang.
Hoàng Tuệ Anh lúc này mới cảm thấy bất thường, đây không phải là một cuộc chia tay thông thường.
“ Mình nghĩ nếu như anh ta yêu cậu thật lòng, thì cậu hãy chấp nhận anh ta vì dù sao điều kiện của anh cũng rất. Có thể sau này cậu trở thành một giáo sư cũng sẽ không bằng trở thành phu nhân của Hứa Đại Hưng!” Hoàng Tuệ Anh đưa ra những phân tích của bản thân cô ấy.
“ Mình cũng từng có suy nghĩ này mà chấp nhận anh ấy, nhưng khi mình ở bên cạnh anh ấy mình không cảm nhận được tình yêu của anh ấy, ngoài việc ở trên giường ra còn lại anh ấy đối xử với mình rất lạnh nhạt. Mình cảm giác như anh ấy là ông chủ của mình!” Cát Mẫn Nhi bọc bạch.
“ Nhưng cậu có yêu Hứa Đại Hưng không?” Hoàng Tuệ Anh thẳng thắn nhìn Cát Mẫn Nhi trực tiếp hỏi.
Cát Mẫn Nhi cụp đôi mắt to long lanh của mình, nhẹ lắc đầu.
“ Mình đã cố gắng yêu anh ấy, nhưng mình cảm thấy là sợ anh ấy nhiều hơn!”
Cát Mẫn Nhi cũng trả lời thật lòng mình, cô chỉ mong thời gian tới sẽ lấy lại căng bằng, làm nhanh thủ tục rồi rời khỏi đây.
Nhưng cô đâu biết được rằng Hứa Đại Hưng đã rút vốn đầu tư, dự án mấy ngàn tỉ đồng của Cát Trọng Nhân như tiêu tan, nhà cửa đất đai đều rơi vào tay của Hứa Đại Hưng, cả công ti cũng đứng trước nguy cơ phá sản.
Sau một đêm Cát Trọng Nhân như mất trắng, ông ta không chịu nổi cú sốc mà lên cơn đau tim, phải nhập viện cấp cứu. Cát Trọng Nghĩa như biết hết sự việc, tìm Cát Mẫn Nhi khắp nơi. Cô như một chiếc phao cứu sinh, cứu Cát Thị lúc này, còn Cát Mẫn Nhi cắt đứt mọi liên lạc, không sử dụng điện thoại, không liên lạc với ai mà cùng Hoàng Tuệ Anh đi du lịch.
Đến buổi tối, khi cả hai chuẩn bị ngủ thì Hoàng Tuệ Anh mới đọc được tin tức. Cô nhìn về phía Cát Mẫn Nhi đang nghiên cứu một số đề án ở bàn bên kia.
“ Mẫn Nhi !” Hoàng Tuệ Anh khẽ gọi.
Cát Mẫn Nhi vẫn chăm chú với những đề án của mình.
“ Cậu nói đi!” Cát Mẫn Nhi mắt vẫn dán vào màng hình máy vi tính.
“ Nhà cậu xảy ra chuyện rồi, cậu lên mạng đọc đi!” Hoàng Tuệ Anh như không giữ được sự bình thản.
Cát Mẫn Nhi lúc này mới nhìn về phía Hoàng Tuệ Anh, với vẻ mặt rất bình thản.
“ Đó không phải là nhà mình!” Cát Mẫn Nhi lạnh lùng đáp. Có lẽ sự chèn ép từ bấy lâu nay đã khiến cho cô học được cách nhẫn tâm với những con người ở trong ngôi nhà đó.
“ Bố cậu đi cấp cứu vì lên cơn đau tim vẫn chưa tỉnh, công ti nhà cậu cũng đứng trước nguy cơ phá sản, nhà cũng bị người ta lấy mất rồi kìa!” Hoàng Tuệ Anh ngồi dậy nói như quát lên.
Cát Mẫn Nhi nghe xong như sét đánh bên tai, trong suy nghĩ của cô Cát Thị rất hùng mạnh, rất giàu có và vĩ mô. Nhưng không ngờ giờ đây lại nghe được tin tức này.
Không còn giấu được nổi sự lo lắng trên khuôn mặt, bàn tay Cát Mẫn Nhi có chút run rẩy. Cô biết tất cả chuyện này đều là do Hứa Đại Hưng làm ra.
Cô không ngờ anh ta lại dùng mọi cách để bức ép người khác như vậy.
Những người trong gia đình đó đều đối xử rất tệ với cô, nhưng để hai mươi mấy năm qua tồn tại được cô đều nhờ họ.
Cát Mẫn Nhi không biết cứ mặc kệ họ rồi sống cuộc sống của mình, hay là trở về để xem tình hình như thế nào.
“ Bây giờ mình làm gì bây giờ?” Cát Mẫn Nhi nhìn Hoàng Tuệ Anh hỏi một câu trong rối bời.
“ Dù tốt hay xấu ông ta cũng là bố của cậu! Sáng mai chúng ta nên về thôi!” Hoàng Tuệ Anh trả lời trong vẻ mặt nghiêm túc.
Cả buổi tối như Cát Mẫn Nhi không ngủ được, cô cứ nằm trên giường suy nghĩ mãi. Đúng là Hứa Đại Hưng không dễ dàng buông tha cho cô. Đúng là những thứ anh ta muốn đều bắt chấp phải có được.
Sáng sớm cả hai đã rời khỏi khách sạn, trở về thành phố Đông Nghi.
Vừa về đến Cát Mẫn Nhi chạy vào bệnh viện. Dù là nét mặt không chút cảm xúc đó vì nhớ những gì mà ông ấy đã làm với cô, thì cũng không cách nào khiến cô tha thứ được.
Đến bây giờ ông Cát Trọng Nhân vẫn chưa tỉnh lại, có nguy cơ ông ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Ông ấy vẫn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, còn người nhà phải ở ngoài phòng chờ.
Hiện tại ở đây có đầy đủ mọi người trong nhà, kể cả người hầu cũng đến đây. Vì bây giờ đến nhà họ cũng không có mà về.
Người mẹ lớn Nguyễn Tường Trinh khi vừa thấy Cát Mẫn Nhi xuất hiện, bà ta liền đi đến túm lấy tóc của cô, giống y như cái cách thường ngày bà ta đã làm cô, khi mà cô làm gì điều gì đó sai, hay là những lúc bà ta cải nhau với Cát Trọng Nhân. Bà ta liền mang cô ra để trút giận, hành hạ.
“ Mày là con tiện nhân!” Bà vừa túm tóc vừa mắng chửi “ Đồ sao chổi! Đúng ra mày phải là người nằm trong đó chứ không phải là chồng của tao!” Mắt bà trừng to, khuôn mặt vô cùng hung ác.
“Nó đã hại cả gia đình chúng ta tan nát như vậy, đồ xui xẻo, uổng công gia đình tao cho mày cái ăn cái mặc!”
Cát Tường Như đứng kế bên như chăm thêm dầu vào lửa.
Dì Mai Liên thấy vậy đã đi đến can ngăn, nhưng bị Cát Tường Như đẩy ngã. Mọi thứ như một mớ hỗn độn, Cát Mẫn Nhi bị túm tóc còn bị Nguyễn Tường Trinh đánh đập, cô như không có cách nào vùng vẫy hay kháng cự.
Cho đến khi Cát Trọng Nghĩa kịp đến.
“ Bỏ tay ra, mọi người đang làm cái gì vậy” Cát Trọng Nghĩa hét lên.
Như vậy Nguyễn Tường Trinh mới chịu dừng lại và buông Cát Mẫn Nhi ra.
“ Tình hình chưa đủ rối ren sao? Mẹ làm như vậy mà coi được sao?” Cát Trọng Nghĩa như quá bất lực mà lớn tiếng.
“ Con trách mẹ sao, chính nó đã hại gia đình chúng ta!” Nguyễn Tường Trinh vừa nói vừa muốn xông vào đánh Cát Mẫn Nhi.
“ Mẹ ơi đủ rồi !” Cát Trọng Nghĩa nhìn bà Nguyễn Tường Trinh quát to.
“ Như vậy mà đủ sao, con nhỏ xấu xa không biết thân phận, được cậu ta để ý là phúc ba đời của mày. Nếu như cậu ta thích Tường Như tao cũng để cho nó thay thế mày!” Những lời mắng nhiếc đay nghiến tiếp tục vang lên. Không để cho Cát Mẫn Nhi nói được một lời nào.
“ Mẹ nói những lời đó thì có ích gì?” Cát Trọng Nghĩa chất vấn. “ Tình hình trước mắt là chúng ta nên giải quyết những rắc rối!”
Cát Trọng Nghĩa đôi mắt thâm quầng vì phải chạy đôn chạy đáo lo mọi chuyện, mẹ và em gái không hiểu chuyện càng khiến anh thêm mệt mỏi.
“ Mẫn Nhi đi theo tôi!” Cát Trọng Nghĩa nhìn Cát Mẫn Nhi nói rồi bỏ đi.
Cát Mẫn Nhi tóc tai bù xù, thêm một bên mặt bị xưng lớn vì những cái tát như trời giáng của bà ta.
Có lẽ đến giờ phút này cô mới nghe được những lời tử tế từ Cát Trọng Nghĩa, anh không chì chiết hay ức hiếp cô như Cát Tường Như, nhưng từ nhỏ cho tới lớn anh cũng không xem trọng cô, cũng không bao giờ quan tâm đến có mặt cô. Không nói nhưng Cát Mẫn Nhi vẫn cảm nhận được anh cũng không thích cô.
Đi theo Cát Trọng Nghĩ đến tầng thượng cua bệnh viện, Cát Mẫn Nhi cũng không biết Cát Trọng Nghĩa muốn nói chuyện gì.
“ Xin lỗi, vì bao năm qua gia đình chúng tôi đều không đối xử tử tế với cô! Nhưng cô cũng biết là tại sao mà đúng không?” Cát Trọng Nghĩa cất tiếng nói “ Sự xuất hiện của mẹ cô đã khiến cho tuổi thơ của tôi như địa ngục, tôi đã hận mẹ của cô đến tận xương tỉ, và cũng không thể xem cô như em gái của mình được!” Cát Trọng Nghĩa thẳng thắn nói.
Cát Mẫn Nhi đều biết rõ, mẹ cô đã phá hoại hạnh phúc của gia đình anh ta, đã khiến những cuộc cải vả còn có khi là đánh đập mà bắt Cát Trọng Nghĩa phải chứng kiến.
Khiến anh ta không ngừng ám ảnh về những chuyện quá khứ.
“ Vậy thì sao? Các người cũng biết rõ tôi là một đứa trẻ vô tội. Những sai lầm của bọn họ đều đổ lên đầu tôi, tôi cũng không được chọn ba mẹ cho mình!” Cát Mẫn Nhi như không còn chịu được mà bọc ra cơn phẫn nộ từ lâu đã nằm trong lòng mình.
“ Tuổi thơ của anh như địa ngục, thì tuổi thơ của tôi là gì? Tôi đã bị hành hạ, đánh đập chửi rủa, mà không ai bênh vực. Anh nghĩ tôi muốn xem anh và bọn họ là gia đình của tôi sao? Anh tưởng tôi muốn sống trong gia đình các người hả?” Cát Mẫn Nhi vừa nói nước mắt vừa tuôn trào, cô khóc như một đứa trẻ nói hết những lời ở trong lòng mình.
“ Vậy thì sao cô còn trở về đây mà không ở bên cậu ta, để hại mọi thứ tan nát như vậy?” Cát Trọng Nghĩa cũng bọc lộ được tính cách ích kỷ, biết nghĩ cho bản thân mình và người nhà của bọn họ, còn cả đống gia sản kia. Mà chưa từng nghĩ cho Cát Mẫn Nhi.
“ Thì ra các người sống yên vui, sung sướng khi sống trên thân thể bị các người bán đi của tôi! Để đổi lấy cuộc sống đầy đủ, giàu sang cho các người!” Cát Mẫn Nhi như không thể chịu đựng được nữa mà buôn ra những lời chỉ trích.
“ Cô máu lạnh thật đấy, những chuyện xảy ra hôm nay mà không chút áy náy, người nằm trong kia không biết sống chết là ba của cô đấy! Thật sự rất uổng công khi gia đình tôi đã nuôi nấng cô, cho cô ăn học ” Cát Trọng Nghĩa chỉ tay về hướng cửa, đùng đùng tức giận.
Vẻ mặt Cát Mẫn Nhi dửng dưng, rồi trên môi nở từ từ một nụ cười chua chát. Nhìn thẳng về Cát Trọng Nghĩa mà nói.
“ Tôi máu lạnh như vậy là do các người đã dạy tôi, còn ông ấy có xem tôi là con gái của ông ấy không thì anh cũng biết rõ. Gia đình anh nuôi tôi sao? Hay chỉ xem tôi như một người hầu, ngoài được ăn cơm thừa cả cặn ra thì các người có cho tôi miếng ngon nào mà kể lễ. Tôi còn thua con Bảo ( con chó) nhà anh!” Cát Mẫn Nhi nhớ đến những ngày tháng ở đó mà căm phẫn vô cùng.
“ Đừng mong gì ở tôi !” Nói xong Cát Mẫn Nhi quay lưng bỏ đi, vừa đi vừa khóc. Những con người này thật sự rất đáng sợ, cô chỉ muốn đi khỏi đâu thật nhanh mà thôi. Không muốn liên quan gì đến họ nữa cả.