Ông Chủ

Chương 9




 

Đúng như kế hoạch thì sáng nay Hứa Đại Hưng có chuyến công tác ra Đảo Olym, anh đang có dự án xây resorts và cải tạo lại hòn Đảo nhỏ này.

Vì đi với Cát Mẫn Nhi nên anh đã chọn đi bằng du thuyền chứ không phải là trực thăng giống như mọi ngày. Dù thời gian mất khoảng ba tiếng để đến nơi nhưng Hứa Đại Hưng lại yêu cầu thuỷ thủ cho tàu đi chậm, vì sợ Cát Mẫn Nhi lần đầu đi không quen sẽ bị say sóng.

Du thuyền cá nhân của Hứa Đại Hưng có trọng lượng 32 tấn, được làm từ gỗ tếch và chất liệu da tinh xảo, được thiết kế hài hòa với khu vực dành cho phòng khách và phòng ăn rộng rãi, cũng như không gian tiện nghi để thư giãn và dùng bữa tại boong chính và tầng thượng.

Boong trước của du thuyền có khu vực ghế tắm nắng, trong khi bên dưới boong là phòng ngủ chính rộng rãi với phòng tắm riêng, gian bếp tiện dụng, đầy đủ chức năng, cùng phòng trang điểm riêng và phòng chờ đa năng.

Vì phải đi sớm nên cả cô và anh điều không ai ăn sáng, Cát Mẫn Nhi mặc chiếc váy hai dây màu đen ôm sát người, khoác thêm chiếc áo cardigan mỏng bên ngoài, cô đang ở phòng bếp loay hoay nấu bữa sáng.

Hứa Đại Hưng từ phía sau đi đến nhìn cô hỏi.

“ Đang nấu món gì?”

Cát Mẫn Nhi bối rối, nhìn anh trả lời.

“ Trên thuyền cũng không có nhiều nguyên liệu, nên là em có nấu một ít cháo sườn” Cát Mẫn Nhi vẫn vô cùng khách sáo như vậy.

“ Sau này không cần phải xuống bếp cho vất vã, để cho đầu bếp nấu hoặc không có thì cứ đặt nhà hàng làm cho tiện!”

Hứa Đại Hưng với giọng nói vô cùng nghiêm túc rồi đi đến gần chỗ Cát Mẫn Nhi.

Cát Mẫn Nhi không nhìn anh mà chăm chú vào nồi cháo trên bếp.

“ Nếu như đến những việc này cũng không cần làm, thì em cũng không biết bản thân phải làm gì nữa!” Cát Mẫn Nhi lẩm bẩm, nhưng Hứa Đại Hưng thì nghe được hết.

“ Nếu như em thích thì em cứ làm, nhưng đừng để người khác nói Hứa Đại Hưng tôi bóc lột em!” Hứa Đại Hưng vẻ mặt vẫn nghiêm nghị như vậy, giữa hai người luôn có một khoảng cách khó có ai chạm đến.

“ Chứ gì nữa!” Cát Mẫn Nhi thuận miệng nói nhỏ một câu, Hứa Đại Hưng trừng mắt nhìn cô, trên môi như nở nụ cười bí hiểm.

“ Em nói gì đó!” Hứa Đại Hưng gằn giọng “ Em có ý gì?”

Cát Mẫn Nhi như là biết mình đã vạ miệng, cái miệng của cô nhanh hơn não thật mà.

Không biết phải giải thích câu nói đó thế nào, cô liền múc một ít cháo vá.

“ Anh nếm giúp em xem là mùi vị thế nào!” Vừa nói cô vừa đưa muỗng cháo đến gần môi của anh.

Hành động này cũng có chút thân mật, nhưng để chữa cháy cho câu nói vừa rồi Cát Mẫn Nhi đành làm vậy.

Không nghĩ Cát Mẫn Nhi có hành động này, Hứa Đại Hung có chút bất ngờ. Định nếm thử giúp cô, thì không ngờ Cát Mẫn Nhi lại chu môi thổi thổi cho cháo bớt nóng.

Hứa Đại Hưng bỗng đứng hình mấy giấy vì hành động đáng yêu này của cô.

Khi Hứa Đại Hưng nếm thử thì vẻ mặt Cát Mẫn Nhi nhìn anh khá trông chờ, Hứa Đại Hưng đã gần 30 tuổi rồi lần đâu tiên lại thấy bối rối trước một cô gái như này.

Anh trả chiếc muôi về cho cô “ Cũng ngon đó!” Anh nói xong liền đi thẳng về bàn ăn ngồi xuống.

“ Tôi chỉ có lột sạch em, chứ không hề bóc lột em nhớ cho kỹ !” Hứa Đại Hưng như nhớ ra câu nói lúc nãy của Cát Mẫn Nhi liền nói lại.

Cát Mẫn Nhi cúi gằm mặt, vì câu nói xấu hổ như vậy mà Hứa Đại Hưng vẫn có thể nói ra được.

Nhưng câu nói của Hứa Đại Hưng nói sẽ khiến cô càng bất ngờ hơn.

“Em có muốn thử ở phòng bếp?”

Cát Mẫn Nhi nghe xong không dám động đậy, đứng im ở đó, trong lòng thầm chửi Hứa Đại Hưng là một tên biến thái. Anh ta có phải đã coi quá nhiều phim ảnh rồi không?

Đang đứng thẩn thờ suy nghĩ thì bất ngờ Hứa Đại Hưng từ phía sau đến ôm lấy eo cô, luồn tai xuống dưới bụng Cát Mẫn Nhi.

“ Im lặng nghĩa là đồng ý !” Hứa Đại Hưng kề mặt vào sát tai cô, thì thầm nói.

Không hiểu ai cho anh ta cái quyền tự suy diễn ấy như thế. Cách một lớp vải, Cát Mẫn Nhi cảm nhận được bàn tay hư hỏng của anh ta từ di chuyển xuống giữa chân cô.

“ Phải ăn cháo sườn còn lấy sức!” Cát Mẫn Nhi nói thật khẽ, cố tìm một lý do để ngăn chặn việc này ở tại đây.

“ Tôi vẫn còn rất nhiều sức !” Hứa Đại Hưng đáp lời cô. “ Nấu ăn thôi có cần ăn mặc gợi cảm như vậy không?” Vừa nói anh vừa đưa một bàn tay sờ lên đùi cô.



Cát Mẫn Nhi mím môi, cô cũng chỉ ăn mặc bình thường thôi là do anh ta có quá nhiều ham muốn lại đổ lỗi cho cô.

Cát Mẫn Nhi nhìn anh không biết giải quyết tình huống này như thế nào, thì anh bỗng vươn tay mở tủ bếp phía trên, lấy hai cái bát xuống.

“ Chỉ là tôi giúp lấy cho em hai cái bát thôi! Em quá căng thẳng rồi!” Hứa Đại Hưng nhìn cô bằng ánh mắt trêu ghẹo.

Trái tim Cát Mẫn Nhi như muốn ngừng đập, may là Hứa Đại Hưng chỉ đùa thôi. Anh có làm thật thì cô cũng chỉ còn biết mà thuận theo.

Hứa Đại Hưng đang tắm nắng ở boong tàu, anh nằm sấp trên ghế, cởi trần và chỉ mặt một chiếc quần short, Cát Mẫn Nhi từ phòng bếp mang trái cây lên cho anh. Nhìn thấy anh ngủ ngon lành trên ghế, cô đặt thật nhẹ đĩa trái cây xuống bàn sợ đánh thức anh dậy.

Cát Mẫn Nhi ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn sang anh. Hứa Đại Hưng ngủ trông anh ta rất hiền từ, vẻ mặt cũng phúc hậu không giống khi anh ta thức dậy, mặt lúc nào cũng lạnh lùng, cau có đầy sát khí.

“ Nhìn đủ chưa?” Hứa Đại Hưng bỗng mở mắt nhìn Cát Mẫn Nhi. Khiến cô bối rối vô cùng, cô liền nhìn đi chỗ khác.

Còn Hứa Đại Hưng ngồi dậy, vẫn ánh mắt đó nhìn Cát Mẫn Nhi “ Thấy tôi đẹp trai quá đúng không?” Hứa Đại Hưng vẫn không chịu buông tha cho Cát Mẫn Nhi.

Cát Mẫn Nhi bật cười vì sự tự luyến của anh ta.

“ Đúng vậy !” Cát Mẫn Nhi gật đầu đồng ý, vì thường ngày Hứa Đại Hưng cũng ít đùa giỡn như vậy nên cô cũng muốn tạo thêm một chút không khí.

Hứa Đại Hưng đứng dậy đi sang ghế của Cát Mẫn Nhi ngồi xuống, vòng tay sang ôm eo cô.

“ Qua đây để cho em nhìn rõ hơn!” Vừa nói Hứa Đại Hưng kề sát mặt mình vào mặt cô.

Cát Mẫn Nhi quay mặt nhìn anh.

“ Đại Hưng anh có muốn ăn gì không ?” Cô nhìn anh hỏi nhỏ.

Hứa Đại Hưng đôi môi khẽ cong lên, nở ra nụ cười rất xảo quyệt.

“ Có !” Hứa Đại Hưng trả lời bằng một giọng chắc chắn.

“ Anh muốn ăn gì?” Cát Mẫn Nhi vẫn nhìn anh trong ánh mắt dịu dàng và lời nói ngọt ngào ấy.

“ Ăn em!” Hứa Đại Hưng nhìn vào thẳng Cát Mẫn Nhi trả lời một cách dứt khoát.

Cát Mẫn Nhi đỏ mặt, biết trước câu trả lời này cô nhất định sẽ không hỏi anh rồi. Vừa khiến cô ngại ngùng xấu hổ lại vô cùng bối rối.

“ Được không!” Vừa nói anh vừa hôn lên trán của Cát Mẫn Nhi.

Cát Mẫn Nhi cuối mặt.

“ Im lặng nghĩa là đồng ý đúng không?” Hứa Đại Hưng tiếp tục hỏi bằng giọng nói nhẹ nhàng quyến rũ đó.

Vừa nói vừa kéo sát người cô vào trong lòng anh, rồi hôn lên môi, má và tai của cô.

“ Em không biết từ chối sao?” Hứa Đại Hưng bỗng dừng lại và hỏi Cát Mẫn Nhi.

“ Biết chứ!” Cát Mẫn Nhi nhìn anh trả lời.

“ Vậy sao không muốn cũng không nói gì?” Hứa Đại Hưng tiếp tục hỏi.

“ Tại vì sợ chọc giận anh!” Cát Mẫn Nhi thẳng thắn nói.

Bàn tay Hứa Đại Hưng buộc tuột một bên áo khoác của Cát Mẫn Nhi xuống, làm lộ ra bờ vai trắng nõn của cô.

“ Đúng, tôi chỉ thích phụ nữ ngoan ngoãn, chịu nghe lời, tôi không thích phụ nữ ngang bướng” Hứa Đại Hưng là một tên độc đoán, lại còn gia trưởng.

Cát Mẫn Nhi cảm thấy ở bên người đàn ông này rất áp lực, mọi hành động cử chỉ điều phải cẩn trọng. Cô tưởng tượng mình như đang sống trong thời phong kiến, anh ta là đức vua cao quý còn cô là một tuỳ nữ, ở bên anh ta cũng như ở với cận kề cái chết.

Cát Mẫn Nhi nghe những lời nói đó có chút thất vọng.

Có phải là do cô thấp kém nên anh ấy mới đối xử với cô như vậy không? Đôi mắt cô như chứa đầy sự bất lực và cả nước mắt ở trong đó.

“ Có phải em thấp kém quá không?” Cát Mẫn Nhi như không chịu được đành hỏi anh.

Hứa Đại Hưng nghe được câu hỏi đó liền cau mày, vẻ mặt tỏ ra khó chịu.

“ Tại sao lúc nào cũng cho mình là hèn mọn thấp kém” Hứa Đại Hưng lớn tiếng “ Không đơn giản để trở thành người phụ nữ của tôi, có rất nhiều người muốn cũng không được nữa đấy!”



Hứa Đại Hưng nói cũng đúng, nhưng Cát Mẫn Nhi thì không ngừng ám ảnh về việc mình bị bán đi và được anh mua về.

“ Em xin lỗi !” Cát Mẫn Nhi nhìn anh “ Nhưng anh có thể để cho em đến gần được anh, chạm vào anh và thật thoải mái khi ở bên anh không? Nhiều lúc em tưởng mình là một cô hầu gái làm xong chuyện giường chiếu thì chúng ta như không có bất cứ quan hệ gì?” Cát Mẫn Nhi mạnh dạn nói ra hết những suy nghĩ của mình.

Hứa Đại Hưng như đứng hình khi nghe được những suy nghĩ của cô. Hình như ở bên cạnh anh cô lại chịu đựng những thiệt thòi như vậy, có vẻ như anh là một người đàn ông rất tệ bạc. Có những chua xót có chút tự trách, Hứa Đại Hưng không nói gì, đứng dậy bỏ đi.

Cho đến khi xuống du thuyền anh cũng không nói gì, hai người nhận hai phòng khách sạn riêng biệt.

Hứa Đại Hưng cũng nhanh chóng đi tham quan khu vực. Trước khi đi anh có nhắn cho cô “ Xong việc sẽ tìm em!” Nghe rất ấm áp.

Cát Mẫn Nhi do phải đi tàu khá lâu, lại có chút say sóng nên đã ngủ đến tận chiều. Cho đến lúc Hứa Đại Hưng đi công việc trở về, anh mở cửa vào phòng cô nhưng cô vẫn không hề hay biết.

Hứa Đại Hưng nằm xuống bên cạnh cô ấy, trong người đã có chút men say.

Lúc này Cát Mẫn Nhi mới giật mình, nhìn sang thì thấy anh. Khá bất ngờ cô nhìn anh “ Sao anh vào được đây?” Cô nhẹ nhàng hỏi.

Hứa Đại Hưng kéo cô vào lòng “ Tôi ở phòng bên kia nhưng vẫn có chìa khoá phòng này!” Vừa nói anh vừa vuốt tóc cô.

“ Anh uống rượu à!” Cát Mẫn Nhi ngửi được mùi rượu thì khẽ hỏi anh.

Hứa Đại Hưng mỉm cười “ Có uống một chút! Em đã ăn gì chưa?”

Cát Mẫn Nhi rúc vào lòng anh, lắc đầu.

Hứa Đại Hưng chau mày “ Chuẩn bi đi, chúng ta đi ăn!” Anh nhìn cô “ biết mấy giờ rồi không?” Giọng anh nghiêm khắc, như một người cha nói với con gái.

“ Em chưa đói, em muốn nằm một chút!” Cát Mẫn Nhi kê đầu lên tay anh.

“ Muốn nằm cùng tôi sao?” Hứa Đại Hưng trêu chọc. Cát Mẫn Nhi bặt cười, Hứa Đại Hưng nhìn vào nụ cười của cô có chút ngây ngất.

Hình như đây là lần đầu tiên thấy được Cát Mẫn Nhi cười thoải mái như vậy.

“ Rất ít thấy em cười!” Hứa Đại Hưng nhìn chầm chầm lấy Cát Mẫn Nhi.

“ Chỉ khi đến trường hoặc khi ở bên một mình với dì Liên Hoa, thời gian còn lại đều không mấy vui vẻ!”

Nghe được những lời nói của cô, Hứa Đại Hưng cảm thấy đau lòng vô cùng. Có lẽ cô đã phải chịu đựng nhiều lắm, nghĩ từ một đứa trẻ cho đến khi trưởng thành, lớn lên bằng sự tra tấn đòn roi, hạnh hạ tinh thần đến kiệt quệ. Có lẽ Cát Mẫn Nhi tuổi thân và đau đớn lắm, nhưng dù vậy nhưng tâm hồn cô vẫn lành lặng, là một cô gái lương thiện và biết bao dung.

“Có muốn tôi giúp em không !” Hứa Đại Hưng hỏi bằng giọng phẫn nộ.

“ Được rồi, anh đừng làm gì họ được không!” Cát Mẫn Nhi nói với giọng nài nỉ.

Hứa Đại Hưng quéo má cô “ Không hận họ một chút nào sao?”

“ Có chứ, nhưng khi nhìn thấy họ như hiện tại, em cảm thấy không được vui vẻ gì !” Cát Mẫn Nhi nói bằng giọng chua xót.

“ Nếu như không học được cách tàn nhẫn, thì người khác sẽ tàn nhẫn với em!” Hứa Đại Hưng vừa nhìn cô vừa nói.

“ Vậy sao này phải học những điều đó sao?” Cát Mẫn Nhi ngây thơ hỏi.

“ Không cần đâu, sao này có tôi rồi, sẽ không ai dám động vào em nữa!” Hứa Đại Hưng nói với giọng chắc chắn.

Ở bên anh cái gì cũng tốt, điều kiện tốt, sự an toàn tốt, anh cũng cho cô một cảm giác rất tốt. Rất muốn dựa dẫm vào anh. Hứa Đại Hưng tuy lạnh lùng, nhưng khi ở cạnh anh cũng là một người ấm áp, nhẹ nhàng và ân cần.

Đối với cô, anh vừa là nổi sợ hãi vừa muốn đến gần. Vừa muốn yêu thương vừa muốn tránh xa, những điều đối lập này rất mâu thuẫn.

“ Anh à!” Cát Mẫn Nhi ngước lên nhìn anh khẽ gọi.

Anh nhìn lại cô bằng ánh mắt hết sức dịu dàng.

“ thế nào !” Anh đáp.

Cát Mẫn Nhi như không thể cưỡng lại sự quyến rủ đó từ anh, cô không ngần ngại hôn lấy môi anh. Ánh mắt của anh thực sự khiến Cát Mẫn Nhi như muốn chết đuối khi nhìn vào. Cát Mẫn Nhi như không ngăn nổi mình nữa, đúng với câu nói mật ngọt thì chết Ruồi là như thế này đây.

Hứa Đại Hưng thì lúc nào cũng đấm chiềm trên người cô gái này. Chỉ cần nhìn thấy cô, thì sự háo hức luôn trỗi dậy, len lỏi, nóng rực và luôn muốn đốt cháy.

“ Đừng câu dẫn tôi, em phải đi ăn tối!” Vừa nói anh vừa vỗ vào mông của Cát Mẫn Nhi.

“ Tối nay em không thoát được đâu, đừng lo!” Hứa Đại Hưng mỉm cười một cách gian tà.