Trải qua một buổi tối mà không làm gì được, cả hai thức dậy cùng nhau, trong mắt họ đều có sự luyến tiếc.
Cô mỉm cười nhìn anh, Hứa Đại Hưng nhìn cô với ánh mắt say đấm.
“ Còn thấy đau không?” Cát Đại Hưng dịu dàng hỏi.
Cát Mẫn Nhi lắc đầu, Hứa Đại Hưng vòng tay sang ôm cô. Kiểu ấm áp này rất lâu rồi anh mới có được.
“ Tôi có nhu cầu về chuyện này rất cao, em nên chuẩn bị tâm lý trước!” Hứa Đai Hưng nói một cách thẳng thắn mà không hề che giấu.
“ Vì vậy mà anh mới có rất nhiều bạn gái!” Cát Mẫn Nhi cũng trực tiếp hỏi anh.
“ Ai nói với em!” Hứa Đại Hưng không trả lời mà trầm giọng hỏi lại cô. “ là Trần Giang Thanh đúng không?”
Không cần hỏi thì Hứa Đại Hưng cũng biết, nhưng chuyện này cũng không cần giữ bí mật.
“ Phụ nữ ở bên tôi rất nhiều, nhưng khiến tôi hứng thú thì rất ít!” Hứa Đại Hưng nói.
“Việc tôi không ngờ là em vẫn là một trinh nữ! Tôi không xem trọng chuyện này, tôi không quan tâm đến quá khứ của người phụ nữ bên cạnh tôi. Điều tôi quan tâm là khi ở bên cạnh tôi cô ấy chỉ có thể có một mình tôi, cả trong tâm hồn lẫn thể xác phải thuộc về tôi!” Hứa Đại Hưng nói như một lời nhắc nhở dành cho Cát Mẫn Nhi.
Cát Mẫn Nhi im lặng, đôi mắt lơ đãng. Trước khi quyết định leo lên giường anh, cô đã không còn nghĩ cơ hội nào cho cuộc tình đó nữa. Phùng Tuấn Minh chỉ có thể bị chôn vùi ở một góc nào đó.
“Đang nghĩ chuyện gì?” Hứa Đại Hưng giọng khó chịu.
Cát Mẫn Nhi nhìn anh đôi mắt âu yếm, cố che đậy nỗi buồn kín đáo.
“Em đang nghĩ tại sao một người như anh lại chọn một cô gái tầm thường như em!” Cô nói bằng giọng ngọt ngào như một viên kẹo.
“ Vì khuôn mặt này, ánh mắt này đã khiến tôi phải điên đảo từ cái nhìn đầu tiên!” Nói xong anh hôn lên trán của cô một nụ hôn thắm thiết.
Tiếp theo đó là hôn lên cô môi, một nụ hôn mang theo sự ham muốn thấy rõ.
Cát Mẫn Nhi nhấm nghiền mắt, hưởng thụ những khoái cảm mà anh mang lại, hình như cô đã rơi nước mắt, trong lúc này không ai có thể hiểu được những giọt nước mắt đó là gì? Hạnh phúc hay tủi nhục thì chỉ cô mới rõ.
Cường vật của Hứa Đại Hưng tiến vào trong nơi u mật, mềm mại dũng mãnh, anh chuyển động, anh thúc vào, nhanh rất nhanh. Tiếp tục thúc vào lần nữa rồi lần nữa, được lập đi lập lại không biết bao nhiêu lần, rất sâu, có chút thô bạo. Cát Mẫn Nhi đau rát, quằn quại, tê dại. Cảm giác rất khó tả.
“Aa..a…a…” Cát Mẫn Nhi rên lên vì không chịu được từng đợt tấn công mà anh mang lại.
Ở giữa chân không ngừng co thắt dữ dội.
Hứa Đại Hưng rút ra, lật người Cát Mẫn Nhi nằm úp xuống giường. Từ phía sau một lần nữa anh tiến vào, Hứa Đại Hưng hơi thở dồn dập chuyển động một cách linh hoạt, thân thể cô đưa đẩy theo từng nhịp, càng khiến anh điên cuồng, dữ dội, ngập sâu vào trong cô, ghì lấy thân thể của cô, siết chặt. rồi phóng ra.
Cát Mẫn Nhi mềm nhũng, đỗ gục, thoã mãn nhưng có chút đau rát.
Hứa Đại Hưng nằm xuống giường, ôm lấy cô, trên môi nở nụ cười viên mãn.
Trở thành người phụ nữ của Hứa Đại Hưng cô được nhiều hơn mất, anh cũng rất yêu thương và chiều chuộng cô, Cát Mẫn Nhi cũng được tự do làm những điều mình thích.
Hôm nay là lễ tốt nghiệp của Cát Mẫn Nhi, vì thấy Hứa Đại Hưng bận nhiều công việc nên cô đã không nói cho anh biết.
Mặc một bộ áo dài truyền thống màu trắng tinh khôi, tôn lên vóc dáng mảnh mai xinh đẹp.
Cát Mẫn Như dịu dàng thướt tha trong tà áo dài, cô cười đùa nói chuyện vui vẻ bên những người bạn thân thiết của mình.
“Mẫn Nhi khi nào thì cậu đi du học?”
Cát Mẫn Nhi Nhi cuối đầu khi nhận được câu hỏi.
Thật ra thì cô không nói những thay đổi của mình trong những tháng nay cho bạn bè cô ấy biết, những dự định sắp tới cũng như được gác lại.
“ Mình sẽ tạm hoãn lại ” Cát Mẫn Nhi ấp úng trả lời.
“ Tại sao?” Cả nhóm bạn của Cát Mẫn Nhi đồng thanh hỏi trong sự kinh ngạc.
Không ai mà không biết Cát Mẫn Nhi sống trong gia đình đó bị dày vò đay nghiến đau khổ đến mức nào. Họ luôn cầu nguyện cho cô thoát khỏi đó một cách càng nhanh càng tốt. Nhưng nghe cô tạm hoãn lại, họ phản ứng như vậy cũng không có gì là lạ.
Nhưng đám đông xì xào to nhỏ, khiến cả đám của Cát Mẫn Nhi cũng hóng hớt.
“ Ai thế nhỉ!”
“ Anh ta đẹp trai quá”
“ Rolls Royce Cullinan giá mấy chục tỉ đấy”
“ Anh ta giàu quá!”
“ Anh ta là minh tinh à!”
Một tá câu hỏi được đặt ra trong đám đông ở đằng kia, Cát Mẫn Nhi cũng tò mò ngó nghiêng nhó dọc.
Cô đứng hình khi nhìn thấy Hứa Đại Hưng đang ôm bó hoa baby rất to ( biểu tượng cho sự nhỏ nhắn, đáng yêu) đi về phía cô. Mọi người nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, còn cô thì đang bối rối, không nghĩ Hứa Đại Hưng sẽ đến. Cô cũng không dám công khai mối quan hệ này, vì không chắc được hai người sẽ đi đến đâu.
“Em yêu! Chúc mừng em tốt nghiệp !” Hứa Đại Hưng không ngần ngại thể hiện tình cảm của mình. Vừa nói anh vừa đưa bó hoa về phía cô.
Cát Mẫn Nhi còn đứng ngay người nhìn Hứa Đại Hưng, trong sự ngỡ ngàng của mình.
Mọi người nhìn cô với ánh mắt trầm trò.
Hoàng Tuệ Anh đứng gần đó thúc nhẹ tay vào eo của Cát Mẫn Nhi.
“ Bạn Trai cậu à! nhận hoa đi!” Hoàng Tuệ Anh nhắc nhở.
Cát Mẫn Nhi mỉm cười sượng sùng nhận lấy bó hoa.
“ Cảm ơn anh!” Cát Mẫn Nhi nói nhỏ. Trong ánh mắt đầy ngưỡng mộ của mọi người dành cho cô.
“ Cô ấy may mắn thật đấy!”
“ Số cô ấy tốt thật”
“ Người yêu vừa đẹp trai vừa giàu có!”
Hứa Đại Hưng nắm tay cô đi vào hội trường đang chuẩn bị tiến hành làm lễ nhận bằng.
Nhưng hông ngờ Cát Mẫn Nhi lại gặp phải Cát Tường Như. Người em gái cùng cha khác mẹ với cô.
Cô ta nhìn thấy Hứa Đại Hưng đang nắm tay Cát Mẫn Nhi với những lời ghe tị của mọi người.
Cát Tường Như đứng phía sau, trong đám đông liền lớn tiếng chỉ trích.
“ Thì ra là cô bỏ nhà theo trai đi gần hai tháng nay, đúng là đồ không biết xấu hổ!”
Mọi người như im bật, từ ánh mắt ngưỡng mộ họ lại thay đổi bằng ánh nhìn chê bai, dè bỉu.
Hứa Đại Hưng quay lại nhìn Cát Tường Như với vẻ mặt xám xịt, vẫn không buông tay Cát Mẫn Nhi ra.
“ Chỗ đó mà cũng được gọi là nhà để ở sao,” Hứa Đại Hưng nhìn Cát Tường Như chỉ trích “ Đừng nghĩ bản thân mình tốt đẹp, đừng để tôi khiến cô không ngẩng nổi mặt lên nhìn người khác!”
Nghe được những lời đe doạ đó, mặt Cát Tường Như biến sắc. Đang nghi ngờ anh ta nắm những chuyện xấu của bản thân cô.
Cô không biết người đứng trước mặt mình là ai, sao có vẻ biết rất rõ về cô?
Nhưng cô cảm thấy anh rất tàn bạo, và lần này hình như cô đã đụng phải người không nên đụng.
“ về hỏi Cát Trọng Nhân căn nhà mà các người đang ở hiện tại đã đứng tên của ai!” Trước khi bỏ đi Hứa Đại Hưng không quên nói một câu mà khiến Cát Tường Như không hiểu nổi.
Hứa Đại Hưng ngồi dự lễ tốt nghiệp, còn đích thân chụp ảnh nhận bằng lưu lại những khoảnh khắc đáng nhớ giúp Cát Mẫn Nhi.
Trên đường về mặt Hứa Đại Hưng liền thay đổi, có cau có, bực dọc.
Có lẽ anh đang bực vì Cát Mẫn Nhi đã không nói cho anh biết, mà một mình đi đến buổi lễ.
“ Quen tôi khiến em cảm thấy xấu hổ, không dám công khai cho mọi người biết sao?” Hứa Đại Hưng như không thể im lặng được nữa, mà bắt đầu mở miệng nó.
Cát Mẫn Nhi khó xử, nhìn anh với ánh mắt bối rối.
“ Không phải đâu ạ, chỉ là em sợ anh bận việc!” Cát Mẫn Nhi lúng túng nói.
“Em đã nói với tôi chưa? Em xem tôi là gì của em?” Hứa Đại Hưng nhìn Cát Mẫn Nhi với ánh mắt thất vọng.
Cát Mẫn Nhi nắm lấy tay của Hứa Đại Hưng đang đặt trên đùi anh ấy.
“ Em xin lỗi!” Cát Mẫn Nhi nhỏ giọng.
“ Em trả lời tôi đi, em xem tôi là gì của em!” Hứa Đại Hưng lời nói thể hiện rõ sự tức giận.
Cát Mẫn Nhi không nghĩ Hứa Đại Hưng vì chuyện này mà giận đến vậy.
Cô cũng chưa định nghĩa được mối quan hệ của hai người là gì, một ông chủ và cô hầu gái.
Hứa Đại Hưng đã mua cô về, cho cô ăn ngon mặc đẹp, còn cô thì cô hầu hạ chăm sóc anh. Bản thân cô cũng đã không dám nghĩ nhiều, vì một khi anh chán cô thì vị trí phải đổi người.
“ Em…”
Đúng lúc thì Hứa Đại Hưng có điện thoại, anh nghe máy và mặc kệ Cát Mẫn Nhi. Về đến nhà anh đi một mạch thẳng lên phòng.