Trong bữa ăn.
Mục thị tự tay gắp cho Tống Hà một miếng thịt luộc, cười nói: “Hà nhi gần đây làm việc vất vả, tổ mẫu thấy cháu hình như gầy đi thì phải? Mau ăn nhiều vào.”
Kể từ khi Tống Hà sửa đổi không còn không có chí tiến thủ như trước, bắt đầu đi đến nha môn làm việc, không chỉ riêng Tần thị, mà ngay cả Mục thị cũng cảm thấy nhẹ nhõm, thân thể ngày càng tốt hơn. Khi ra ngoài gặp người quen, cụ cũng có thể ngẩng cao đầu khoe khoang về tôn tử của mình.
Người gặp chuyện vui thì tinh thần phấn chấn, Mục thị cũng như vậy.
Tống Hà ăn một miếng thịt, nhận ra hương vị thật quen thuộc. Tần thị cười nói: “Tổ mẫu biết cháu thích ăn món ở Thiên Hương lâu, đặc biệt sai người đến Thiên Hương lâu đặt một bàn, xem tổ mẫu thương cháu biết bao này.”
Tống Hà cười cười, nói: “Đa tạ tổ mẫu.”
Sau bữa ăn, Tống Hà đuổi kịp Nguyễn Du, gọi nàng lại. Nguyễn Du quay lại, kos hiểu nhìn hắn: “Có chuyện gì vậy?”
Biểu cảm của Tống Hà có chút nghiêm túc, sau đó nói: “Món ăn ở Thiên Hương lâu ta đã sớm chán ngấy rồi.”
“Ừ?” Nguyễn Du chớp mắt, trong lòng nghĩ lời hắn nói có phải muốn mình chuyển lời cho Mục thị, sau này đừng đặt món ăn ở Thiên Hương lâu nữa không? Nàng gật đầu, nói: “Vậy lúc sau ta sẽ nói với tổ mẫu, bảo tổ mẫu đừng…Ách...”
Tống Hà đột ngột tiến gần, khiến trái tim Nguyễn Du đập loạn, nàng cảm thấy như có những chú nai nhảy múa trong lòng, tổng thể người nàng có chút hỗn loạn.
Tống Hà ép Nguyễn Du vào cạnh cột hiên, chậm rãi tiến lại gần, lông mày hắn khẽ nhíu lại, sau đó với giọng điệu có chút tủi thân nói: “Ý ta là… ta muốn ăn món nàng nấu.”
“À ha?” Nguyễn Du ngớ người, hóa ra chỉ muốn ăn món nàng nấu?
Nàng còn tưởng rằng, chuyện gì xảy ra vậy…
Tống Hà thấy nàng ngơ ngác, nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào cái trán trắng như sứ của nàng, ngay lập tức, vầng trán trắng nõn của Nguyễn Du đỏ bừng lên, nàng chịu đau, khẽ kêu lên một tiếng như mèo con.
Nghe vào trong tai của Tống Hà, tâm hắn rộn ràng, thấy Nguyễn Du như vậy, không nhịn được cười nhẹ nói: “Lần này sẽ ăn món Dương Châu, không cho thêm ớt.”
Đã muốn làm nữ tế Dương Châu, tự nhiên phải thích nghi với món Dương Châu trước đã~
-
Giờ Tuất một khắc, gió đêm nhẹ nhàng ôn nhu, thổi vào người rất dễ chịu.
Mỗi bước mỗi xa
Cửa sổ mở một nửa, Nguyễn Du đứng trước cửa sổ, nhìn đèn con thỏ treo dưới hiên đung đưa trong gió, lúc thì nghiêng về bên này, lúc thì lại nghiêng về bên kia. Ánh sáng mờ ảo chiếu xuống mặt đất, hiện lên bóng thỏ không giống thỏ cho lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-128.html
.]
Vô cùng thú vị.
Điều này khiến Nguyễn Du nhớ lại những buổi xem múa rối bóng hồi nhỏ, nàng chống cằm, suy nghĩ bay xa. Nàng nghĩ về nhiều điều, nhớ về phụ thân, mẫu thân và huynh trưởng.
Còn có Tống Hà…
A Tương từ ngoài cửa viện đi vào, thấy Nguyễn Du đứng bên cửa sổ. Nàng ta đi tới nói: “Tiểu thư, người đang nghĩ gì vậy?”
Nguyễn Du quay lại, lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ nhớ về chút chuyện ngày xưa, sao ngươi đi lâu vậy?”
A Tương thay Nguyễn Du đi đưa thuốc cho Mục thị, viện của Nguyễn Du gần với viện của Mục thị, bình thường A Tương rất nhanh đã trở về, căn bản không cần lâu như vậy.
“Nô tì cũng định nói với tiểu thư chuyện này nè.” A Tương đưa thứ trong tay ra, có chút khó xử nói: “Nô tì đưa thuốc xong định về, nhưng lại được báo có người tìm nô tì, đi qua đó mới phát hiện… Lại là Lục công tử…”
Lục Hoài Ngọc? Nguyễn Du nhíu mày, hỏi: “Hắn đến làm gì?”
“Đến để gửi cái này.” A Tương mở cuộn lụa ra, bên trong lộ ra là một khối ngọc giác*. Khối ngọc rất đẹp, trong suốt, dưới ánh đèn càng tỏa sáng rực rỡ, “Lục công tử nói, đây là di vật mẫu thân hắn để lại, bảo hắn gửi cho người hắn yêu quý nhất trong đời…”
*ngọc giác: khối ngọc ghép thành đôi.
Thấy sắc mặt Nguyễn Du có vẻ không tốt, A Tương bĩu môi nói: “Tiểu thư, nô tì đã bảo Lục công tử mang về, nhưng hắn nhất quyết muốn chuyển cho người, còn nói… còn nói hôn sự hủy bỏ chỉ là ý của Lục lão phu nhân, hắn không nghĩ như vậy, bảo tiểu thư chờ hắn… Hắn nhất định sẽ thuyết phục lão phu nhân…”
Nừng một chút, A Tương rụt cổ nói: “Tiểu thư, thực ra nô tỳ thấy Lục công tử cũng khá tốt, nếu hắn thuyết phục được Lục lão phu nhân, thì cũng là một lương xứng, tiểu thư nghĩ sao?”
Thực ra A Tương cũng có tư tâm, từ đầu nàng ta đã hy vọng Nguyễn Du và Lục Hoài Ngọc ở bên nhau, trong mắt nàng ta, Lục Hoài Ngọc người có tài năng xuất chúng, tương lai chắc chắn sẽ có thành tựu lớn. Nếu sau này vào triều, không chừng còn có thể giúp Nguyễn gia lật lại bản án…
Cho nên khi Lục Hoài Ngọc nhất quyết muốn nàng ta chuyển khối ngọc cho Nguyễn Du, nàng ta cũng õm ờ đồng ý.
“A Tương!” Sắc mặt Nguyễn Du u ám, quát lớn: “Đừng có nói bậy! Hiện tại thân phận của ta, không nên có quá nhiều liên quan với ai, huống chi ta đối với Lục công tử cũng không có tình cảm nam nữ, sao có thể nhận món đồ quý giá như vậy?”
Nàng nhíu mày, nói với A Tương: “Ngươi mang ngọc giác trả lại cho hắn đi.”
“Nhưng… nhưng lúc này có lẽ Lục công tử đã về rồi.” A Tương cắn môi, trong lòng có chút tủi thân. Nàng ta rõ ràng chỉ suy nghĩ cho tiểu thư, sao tiểu thư lại thật sự tức giận như vậy?
Nàng ta biết tiểu thư nói không có tình cảm nam nữ là giả, tiểu thư chỉ sợ chuyện của lão gia sẽ liên lụy đến người khác, nên mới không dám biểu lộ tình cảm thật lòng với ai.
Nàng ta thầm nghĩ, mình phải giúp tiểu thư một tay mới được.
“Thôi, để ngày mai ta tự đi một chuyến.” Nguyễn Du nói, vẫn phải nói mọi chuyện cho rõ ràng.