[Ôn Chu Đồng Nhân] Một Nhà Bốn Người Hạnh Phúc
Ban ngày lúc Niệm Tương đi cùng Chu Tử Thư, thừa dịp hai người lớn thần trí hoảng hốt, đã lén thả chút phấn truy tung đặc biệt lên người Ôn Khách Hành, chờ khi nàng tìm theo tung tích phấn hương, ngẩng đầu nhìn thấy nơi xa hoa trụy lạc, oanh ca yến hót...... Thanh lâu??!!
Niệm Tương không biết nói gì, tiểu cha thật sự muốn chết sao!!!
Hơn nữa cha còn đang thương tâm khổ sở, thế mà tiểu cha dám đi tìm hoa hỏi liễu?!! Quả thực không thể tha thứ!!!
Đi cửa chính thì không có khả năng, Niệm Tương phồng mặt lên, trực tiếp bay lên hoa lâu, từ nóc nhà tìm từng gian từng gian phòng một, rất nhanh đã phát hiện người kia. Trái! Ôm! Phải! Ấp! Uống rượu! Ôn Khách Hành.
"Thế mà thật sự uống rượu cùng tỷ tỷ xinh đẹp?!!!" Niệm Tương thật tức giận, vừa muốn đi xuống, Ôn Khách Hành trong phòng đã phát hiện ra nàng.
"Ai? Lăn ra đây!!" Ôn Khách Hành tuy có chút say, nhưng cảnh giác vẫn không thấp, trực tiếp ném một chén rượu lên, sau đó Niệm Tương liền thật sự...... lăn xuống.
"!!" Không kịp điều chỉnh thân hình, mắt thấy Niệm Tương sắp té trên mặt đất, các cô nương liền kêu lên sợ hãi một tiếng, một bàn tay to duỗi ra vững vàng đón được Niệm Tương.
"Tiểu cha!!"
Tuy rằng Niệm Tương sẽ không để mình ngã, nhưng khi bị ôm lấy, trong nháy mắt Niệm Tương liền vui vẻ, hoàn toàn quên vừa rồi mình còn tức giận, nằm trong lòng Ôn Khách Hành cười cười nhìn hắn.
"Ngươi gọi ta là gì?" Ôn Khách Hành cúi đầu, nhìn kỹ Niệm Tương, nha đầu này gọi thuận miệng như vậy không giống như lần đầu.
"......" Niệm Tương sửng sốt, sau đó phản ứng lại, lập tức nói sang chuyện khác, từ trong lòng Ôn Khách Hành nhảy xuống, chống nạnh nhíu mày: "Ôn thúc!!! Người thế mà đi uống rượu hoa!!!"
Ôn Khách Hành nhíu mày, sau đó cười lạnh một tiếng, không tỏ ý kiến với chất vấn của Niệm Tương, lại hỏi: "Sao ngươi tìm được ta?"
Tầm mắt của Niệm Tương theo bản năng liếc nhìn vạt áo Ôn Khách Hành một cái. Chỉ một cái liếc mắt này, Ôn Khách Hành cũng phát hiện, ngay sau đó giơ tay tới gần xem, rốt cuộc thấy được chút phấn không dễ phát hiện ra.
"A, suốt ngày giở trò vặt vãnh...... tiểu nha đầu, không tồi." Nói xong, Ôn Khách Hành xoay người ngồi lại trên ghế.
Ngữ khí âm dương quái khí này...... Niệm Tương có chút chột dạ.
Không đúng! Ta tới là để hưng sư vấn tội!
"Ôn thúc!" Niệm Tương đi đến trước mặt Ôn Khách Hành, kết quả nhìn thấy nhóm tỷ tỷ mới từ kinh hoảng thất thố lấy lại tinh thần, lập tức trừng lớn mắt: "A nha, người, mau buông tay ra!!"
Ôn Khách Hành cả một ánh mắt cùng không cho Niệm Tương, khinh khinh phiêu phiêu nói: "Ta tới đây là để tiêu khiển, buông tay cái gì, huống hồ, ngươi bảo ta buông tay? Ngươi phải hỏi xem mỹ nhân ở đây có đồng ý không. Nơi này cũng không phải nơi trẻ con như ngươi có thể đến, nhanh lăn trở về đi."
Có nữ tử dựa trên người Ôn Khách Hành tò mò hỏi: "Công tử, tiểu cô nương này là ai vậy? Vừa rồi nghe con bé gọi ngài là cha, là con gái của ngài sao?"
Ôn Khách Hành cười nhạo một tiếng: "Ta mới không xui xẻo như vậy, có một khuê nữ mất mặt!"
Niệm Tương: "......" Ta thấy tiểu cha thật sự là muốn bị đánh.
"Con sẽ nói việc này với cha!" Niệm Tương phồng quai hàm lên nói.
Động tác uống rượu của Ôn Khách Hành dừng một chút, lại cười nhạo một tiếng: "Muốn nói thì cứ nói, y có thể làm gì ta."
"Người nói cha xui xẻo!!"
"Ta nói y...... Ặc......"
"Con còn nói việc người đi uống rượu hoa!!"
"Ngươi......" Con ngươi của Ôn Khách Hành tức khắc hiện lên một tia chột dạ.
"Người sờ eo đại tỷ tỷ!"
Chột dạ thu tay về.
"Người để đại tỷ tỷ đút người uống rượu!"
Chột dạ trốn tránh cánh tay mỹ nữ đang đưa ly rượu qua.
"Ngươi, nha đầu thúi!!" Ôn Khách Hành trực tiếp trừng mắt nhìn Niệm Tương.
"Người còn bắt nạt con!" Niệm Tương cũng trừng mắt nhìn lại Ôn Khách Hành.
"Phốc......"
"Cười cái gì mà cười?!"
"Cười cái gì mà cười?!"
Hai cha con đồng thanh trừng mắt nhìn hoa khôi cười ra tiếng, lần này nữ tử không sợ hãi, chỉ che miệng cười nói: "Lệnh ái và công tử quả thực giống nhau như đúc, đúng là cha con."
"?!!!"
"Mỹ nhân này ánh mắt của ngươi như thế nào vậy? Ta và nha đầu này có chỗ nào giống nhau chứ?!" Vẻ mặt Ôn Khách Hành ghét bỏ cúi đầu, vừa lúc đối diện với vẻ mặt ghét bỏ của Niệm Tương.
Đôi mắt kia híp lại, một bên khóe miệng hơi nhếch lên, không phải là giống nhau như đúc sao!!
Ôn Khách Hành cảm thấy chắc là mình uống nhiều quá, bằng không thì sao hắn lại thấy nha đầu này giống mình chứ!
"Các ngươi, ra ngoài trước đi!" Đưa túi kim châu cho hoa khôi, Ôn Khách Hành vẫy mấy cô nương lui ra, sau đó nhìn Niệm Tương chằm chằm.
"Nói đi."
Khác với vẻ không đứng đắn nói cười trước mặt Chu Tử Thư, khí thế đứng đắn trên người Ôn Khách Hành đủ để người ta sợ hãi, nhưng Niệm Tương không sợ, chỉ cảm thấy có chút ủy khuất, bẹp miệng: "Nói cái gì ạ?"
"Nói ngươi rốt cuộc là ai, có quan hệ gì với A Nhứ, có quan hệ gì với ta, có mục đích gì."
Ôn Khách Hành không phải đồ ngốc, cho dù là cử chỉ của Niệm Tương giống mình, động tác nhỏ khi xuất chiêu có khi giống mình như đúc, còn có sự ỷ lại và tín nhiệm của nàng với mình và A Nhứ, sao có thể không nhìn ra điểm kỳ quái.
"Con là Niệm Tương, đương nhiên là có quan hệ cha con với cha, với người......" Niệm Tương nhìn Ôn Khách Hành một cái, quay mặt đi: "Dù sao con cũng không có ý xấu."
Ôn Khách Hành hừ lạnh một tiếng, khí thế càng thêm bức người: "Ngươi cho rằng nếu ngươi có ý xấu, có thể còn sống mà đứng trước mặt ta sao?"
Sát khí trong nháy mắt tỏa ra, Niệm Tương cả kinh lui về sau vài bước, lòng còn sợ hãi nhưng vẫn trừng mắt nhìn hắn: "Người hung dữ như vậy làm gì? Rõ ràng là người làm sai, hại cha thương tâm, người còn tìm cô nương uống rượu hoa, người......"
"Ngươi nói cái gì?!" Ôn Khách Hành nắm quạt trong tay thật chặt, căng thẳng: "Ngươi nói, A Nhứ thương tâm?"
Niệm Tương nhìn Ôn Khách Hành lộ ra vẻ mặt phức tạp, đối với tâm tư của người lớn hoàn toàn không hiểu: "Từ lúc cha trở về khách điếm liền bắt đầu uống rượu, đến lúc con đi cha vẫn còn uống, rượu của khách điếm đều vào bụng của cha hết!! Cha rất thương tâm!" Cho nên người nhanh chóng đi xin lỗi cha đi, nhanh dỗ dành cha, nhanh hòa hợp đi mà! Đừng để con trẻ nhọc lòng vì người lớn nữa.
Niệm Tương chờ mong nhìn Ôn Khách Hành, quả nhiên Ôn Khách Hành đột nhiên đứng lên như nàng dự đoán, nhưng không biết hắn nghĩ gì, lại suy sụp ngồi xuống lại.
Niệm Tương: "......??" Còn chờ gì nữa?!
"Ta không phải cố ý......" Ôn Khách Hành lẩm bẩm, đáy mắt mang theo hối hận không thể tan.
Qua một lát, hắn mới ổn định tâm tình, nhìn về phía Niệm Tương: "Cho nên, ngươi đi theo A Nhứ, rốt cuộc là có mục đích gì?"
"......" Đợi nửa ngày lại vòng về đề tài không thích hợp này, Niệm Tương tức giận, thử nhe răng: "Người giết Triệu Kính thì con liền nói cho người biết."
"Triệu Kính?" Ôn Khách Hành nhướn mày: "Ngươi thật sự có thù oán với gã sao?"
Niệm Tương gật đầu: "Đúng vậy, thâm cừu đại hận."
Ôn Khách Hành lại nhìn chằm chằm Niệm Tương một lát, nàng không chút thoái nhượng nhìn thẳng hắn, bộ dáng mang theo vài phần quật cường của Chu Tử Thư.
Thật là uống nhiều quá rồi, sao ta lại cảm thấy tiểu cô nương này vừa giống ta vừa giống A Nhứ, nhưng lại không phải con của chúng ta...... Phi, nghĩ cái gì vậy!
Có chút chột dạ thu hồi tầm mắt, Ôn Khách Hành bưng chén rượu lên uống: "Được, ta giúp ngươi giết Triệu Kính." Dù sao đối phó Cao Sùng, cũng dễ đối phó với người khác, huynh đệ Ngũ Hồ Minh đều không phải hạng tốt lành gì, giết thì giết.
"Thật sao?!" Ánh mắt Niệm Tương sáng lên, nếu có tiểu cha giúp đỡ đương nhiên là tốt, võ công của tiểu cha cao như vậy!!
Triệu Kính mà chết, A Tương tỷ tỷ sẽ không phải chết, tiểu cha, cha và Thành Lĩnh ca ca sẽ không khổ sở!!! (Thật ra là do lão cẩu Mạc Hoài Dương kia)
"Nha đầu......" Ôn Khách Hành cúi đầu, ngón tay thon dài nhanh, chuẩn nắm lấy khuôn mặt nhỏ của Niệm Tương: "Chúng ta nói rồi, ta giúp ngươi giết Triệu Kính, đến lúc đó ngươi phải đem tất cả bí mật nói cho ta, nếu không......"
Giọng hắn kéo thật dài, ngón tay thon dài từ trên mặt chuyển xuống cổ Niệm Tương, nghiêng đầu cười tà mị: "Ta liền giết ngươi."
Ý cười trên mặt Niệm Tương đông cứng, ngay sau đó nhanh chóng lui ra cửa lớn, đến khi sờ được khung cửa, Niệm Tương đột nhiên phẫn hận lên: "Người xong đời rồi, bây giờ con sẽ trở về nói cho cha biết người phạm sai lầm còn không biết hối cải mà đến thanh lâu vui chơi, người còn muốn giết con diệt khẩu!!" Nói xong lập tức mở cửa chạy mất, rất liền mạch lưu loát.
Ôn Khách Hành ngốc một chút mới phản ứng lại, lập tức đuổi theo: "Nha đầu thúi, ngươi đứng lại đó cho ta!!"