[Ôn Chu Đồng Nhân] Một Nhà Bốn Người Hạnh Phúc
Tôn hầu tử chạy trốn nhanh, nhưng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Phật Như Lai sao? Không thể. Đương nhiên Niệm Tương muốn trở về cáo trạng với Chu Tử Thư cũng không có khả năng.
Ôn Khách Hành không chút thương tiếc nào xách cổ Niệm Tương trở về, hơn nữa vì phòng ngừa nàng giở trò còn điểm huyệt phong bế võ công của nàng, mang theo nàng bên mình, dù sao cũng không để Niệm Tương trở về nói với Chu Tử Thư được.
Chu Tử Thư bên kia sau khi tỉnh rượu thấy được lời nhắn Niệm Tương để lại, vốn dĩ đang đau đầu vì say rượu, nhìn thấy tờ giấy của Niệm Tương thì đầu còn đau dữ dội hơn, lỡ như tiểu cô nương kia ở trước mặt tên khốn kiếp kia nói lời gì không nên nói, anh danh một đời của y coi như......
Mà Ôn Khách Hành mang theo Niệm Tương không quá hai ngày liền hối hận. Bởi vì từng nuôi A Tương, cho nên kinh nghiệm mang theo đứa nhỏ hắn vẫn tự tin là mình có, hơn nữa Niệm Tương cũng rất phối hợp, không kén ăn cũng không khóc nháo, trừ bỏ bàn tay khiến thần tiên hay người đều phẫn nộ kia, dạy dỗ như thế nào cũng không có tiến bộ, viết chữ như chó cào không khác A Tương là bao.
Nhưng hắn lại không phải thật sự cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, sao có thể luôn đem theo Niệm Tương bên người thời thời khắc khắc được, vốn dĩ muốn đưa Niệm Tương về cho Chu Tử Thư, chỉ là trước đó hắn đã trộm ghé qua khách điếm Chu Tử Thư ở, phát hiện y đã không ở đó nữa.
Hôm nay hắn phải triệu tập mấy tên ác quỷ mở họp, tiểu nha đầu này thật khó giải quyết.
Niệm Tương thong thả ung dung ăn cơm xong, mới bất đắc dĩ nhìn Ôn Khách Hành: "Ôn thúc, nếu người có việc thì cứ đi đi, con ở một mình vẫn có thể tự chăm sóc mình...... con bảo đảm không chạy loạn!!"
Niệm Tương ăn một bữa cơm mà bị Ôn Khách Hành nhìn chằm chằm đến sắp đau dạ dày, không tiêu hóa nổi mà.
Ôn Khách Hành hoài nghi hỏi: "Ngươi thật sự không chạy loạn?" Hắn cảm thấy nha đầu này không ngoan ngoãn nghe lời như vậy đâu.
Niệm Tương suýt chút nữa là chỉ tay lên trời mà thề: "Con bảo đảm!!"
Ôn Khách Hành suy xét một lát, cuối cùng giải huyệt cho Niệm Tương, lỡ như Niệm Tương có xảy ra chuyện gì, A Nhứ sẽ tức giận với hắn, sau này chắc chắn không để ý tới hắn nữa.
Lại cảnh cáo Niệm Tương một lần nữa, để bạc lại cho nàng, lúc này Ôn Khách Hành mới rời khỏi khách điếm đến cứ điểm mở họp.
Niệm Tương tung tung túi tiền trong tay, nghĩ đến khóe mắt Ôn Khách Hành đột nhiên có thêm màu đỏ, khẽ hừ một tiếng, thảnh thơi ra cửa.
Cứ điểm Quỷ cốc ẩn trong phố thị, màn đêm buông xuống, mấy đại ác quỷ đã tề tựu. Ôn Khách Hành ở trước mặt Chu Tử Thư luôn cợt nhả không đứng đắn, chỉ có khi đứng trước mặt đám ác quỷ này mới hóa thành một tên Quỷ chủ điên phê, xử quyết Bạch Vô Thường có tâm tư phản loạn trước mặt mọi người, đám ác quỷ bên dưới run bần bật, còn cùng chúng quỷ thương lượng việc đại náo đại hội anh hùng, làm sao để đám người Cao Sùng mất hết mặt mũi.
Chờ khi sắp xếp mọi việc xong, Ôn Khách Hành đuổi chúng quỷ đi, một mình ở trong phòng uống rượu.
Sau một lúc lâu, thấy người đều đã đi rồi, mới nói: "Còn không xuống? Thế nào, còn muốn ta lên thỉnh ngươi xuống sao?"
Hiện trường an tĩnh một lát, sau đó từ trên nóc nhà một thân ảnh nho nhỏ đáp xuống.
"Bị người phát hiện mất rồi!" Niệm Tương chắp tay sau lưng đứng trước mặt Ôn Khách Hành, một chút cũng không có bộ dạng xấu hổ khi bị hắn phát hiện.
"Đây là không chạy loạn mà ngươi nói?" Ôn Khách Hành đạm mạc hỏi.
Lúc này Niệm Tương mới có chút chột dạ, không được tự nhiên nói: "Con chỉ tò mò...... Ai bảo người thần thần bí bí, vừa nhìn là biết có chuyện. Những người đó không phải đều là thủ hạ của người sao? Trừ hai người cô cô xinh đẹp kia, những người khác đều không giống người tốt."
"Ánh mắt của ngươi đúng là rất độc." Ôn Khách Hành âm dương quái khí tán thưởng một câu.
Niệm Tương lại hỏi: "Cao Sùng kia là kẻ thù của người sao? Ông ấy rất xấu xa hả? Còn xấu hơn cả Triệu Kính sao?" Sao không nghe hai người cha của mình nhắc tới nhỉ.
"Cao! Sùng!" Ôn Khách Hành nghiến răng, sau đó "bang" một tiếng để thật mạnh chén rượu lên bàn, quay đầu híp mắt nhìn Niệm Tương: "Người lớn trong nhà ngươi không dạy ngươi đạo lý 'tò mò hại chết mèo' sao? Biết một chút bí mật thôi, cũng có thể biến thành người chết."
Vừa mới nhìn thấy bộ dáng điên phê của hắn, hiện giờ lại nghe thấy hắn âm dương quái khí uy hiếp mình, Niệm Tương cũng không phải là sợ lắm, nàng chỉ cảm thấy đã rõ ràng vì sao mỗi lần cha nói đến những chuyện tiểu cha đã trải qua, cha luôn dùng vẻ mặt đau lòng nhìn tiểu cha.
Đối diện với cặp mắt như vực sâu kia một lúc, Niệm Tương nghiêng nghiêng đầu hỏi: "Ôn thúc, người đang sợ hãi?"
Tầm mắt Ôn Khách Hành nhìn Niệm Tương càng trở nên nguy hiểm.
"Người sợ cha biết được thân phận của người là Cốc chủ Quỷ cốc? Sợ cha biết được chuyện người mưu tính?" Niệm Tương không chờ Ôn Khách Hành trả lời, nói tiếp: "Cha sẽ không." Cha chỉ đau lòng cho người, sau đó dùng hết sức mình giúp người đạt được nguyện vọng của mình, cho dù tan xương nát thịt, hy sinh tính mạng cũng không tiếc.
"Ngươi biết cái gì?!" Ôn Khách Hành đá văng cái bàn trước mặt, trở tay bóp chặt cổ Niệm Tương, nhìn nàng thật gần: "Nha đầu thúi, có phải ngươi cho rằng ta thật sự không dám giết ngươi?!"
Niệm Tương thật sự không tin Ôn Khách Hành dám giết mình, nhắc nhở nói: "Cha biết con đi theo người. Ôn thúc, người nên tin tưởng cha thêm một chút. Nếu cha biết thân thế của người, cha sẽ chỉ đau lòng cho người, cha......"
"Ngươi câm miệng cho ta!!" Ôn Khách Hành phong bế huyệt đạo của Niệm Tương, hung hăng ném Niệm Tương lên giường bên cạnh: "Từ hôm nay trở đi, ngươi chỉ có thể đi theo bên người ta! Nếu ngươi lại làm ra chuyện dư thừa gì, ta sẽ thật sự......!!"
Giết thì không dám giết, Ôn Khách Hành trực tiếp phất tay áo rời đi.
Giường rất êm, nhìn qua như Ôn Khách Hành dùng sức nhưng thực tế thì không làm Niệm Tương bị thương. Niệm Tương có chút không nói nên lời nhìn thân ảnh chạy trối chết của Ôn Khách Hành, cực kỳ đau đầu: "Thì ra tiểu cha còn có tính này sao? Cao Sùng...... Cao Sùng...... không nghe, không biết...... hình như đã từng nghe Thành Lĩnh ca ca nhắc tới người này......"
Không chờ Niệm Tương nghĩ ra Cao Sùng rốt cuộc là như thế nào, buổi tối lúc nàng đi theo Ôn Khách Hành thì bắt gặp đệ tử Ngũ Hồ Minh đang truy lùng Mị Khúc Tần Tùng.
Vừa nghe đại rắc rối, khụ, Trương Thành Lĩnh bị người ta bắt đi, Ôn Khách Hành nào còn ngồi yên được, ném Niệm Tương lại phi thân đi mất.
Niệm Tương: "......" Tốt, ta chính là một tiểu đáng thương không ai yêu.
Không nghĩ tới Thành Lĩnh ca ca bị tiểu cha ghét bỏ như vậy nhưng thật ra trong lòng tiểu cha vẫn rất để ý tới huynh ấy. Trong lòng ta có chút ê ẩm.
Niệm Tương nào đâu biết rằng, Ôn Khách Hành ghét bỏ Trương Thành Lĩnh là đúng, nhưng Trương Thành Lĩnh lại là hậu bối mà A Nhứ nhà hắn để ý như vậy, lỡ như Trương Thành Lĩnh xảy ra chuyện gì, A Nhứ sẽ lại thương tâm, huống hồ còn xảy ra chuyện dưới mi mắt hắn, hắn có thể không vội sao?
Cũng may là khinh công của Niệm Tương tốt, tìm trong chốc lát, đã tìm được nơi hẻo lánh Ôn Khách Hành nghiêm hình khảo vấn Tần Tùng, vừa biết được địa điểm giam giữ Trương Thành Lĩnh. Ôn Khách Hành liền xách Tần Tùng nửa sống nửa chết như xách rác rưởi, lúc nhìn Niệm Tương trong mắt còn tàn lưu hung ác, cảnh cáo nói: "Chờ lát nữa nhìn thấy A Nhứ, ngươi biết cái gì nên nói cái gì không nên nói rồi chứ?"
Nhìn tiểu cha lại biến thành ác quỷ điên phê, Niệm Tương liều mạng gật đầu, sau đó lại nhịn không được nói: "Ôn thúc, lúc trước con đã muốn nói với người, bộ dạng này của người thật sự là...... siêu khốc!"
Soái muốn chết luôn! Khó trách cha mình bị tiểu cha ăn sạch sẽ không còn gì, tiểu cha yêu tinh như vậy, chắc chắn là dùng sắc mê hoặc cha mình!
Ôn Khách Hành thấy Niệm Tương không hề che giấu ý thưởng thức trong mắt, ác ý trong đáy mắt hơi lui đi một chút, ngoài miệng lại nói: "Ánh mắt của ngươi cũng giống chữ của ngươi vậy."
Bộ dáng như quỷ này, khốc chỗ nào?
Niệm Tương bẹp miệng, là ai mấy ngày trước còn nói mắt mình tốt? Người lớn thật là khẩu thị tâm phi!