[Ôn Chu Đồng Nhân] Một Nhà Bốn Người Hạnh Phúc
Viên đường thứ 18: Khuê nữ nhà ta 9
Cố Tương vẫn đi cùng Tào Úy Ninh, nương theo Tào Úy Ninh trà trộn vào phái Nhạc Dương để chăm sóc Trương Thành Lĩnh, thuận tiện giúp Ôn Khách Hành giám thị hướng đi của những danh môn chính phái đó.
Cố Tương vừa đi, bệnh cũ của Ôn Khách Hành lại tái phát, không ngừng chọc ghẹo Chu Tử Thư, Niệm Tương sớm đã ăn cẩu lương thành thói quen, lời gì cũng đều nghe qua cả rồi, vô cùng ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh ăn cơm, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, để tiểu cha của mình nỗ lực phát huy, sớm ngày rước được mỹ nhân về......
"Đúng rồi, Cố Tương năm nay bao nhiêu tuổi?" Chu Tử Thư thuận miệng hỏi, Niệm Tương lập tức dựng lỗ tai lên.
"Sao thế, huynh muốn đem nha đầu đó gả ra ngoài sao!" Ôn Khách Hành cười trêu ghẹo: "Tuy nói là con gái lớn không thể giữ, nhưng năm nay nha đầu đó chỉ mới 16 tuổi thôi, còn nữa, ta thấy tiểu tử họ Tào kia không đáng tin cậy chút nào, ta còn muốn xem thêm mấy tiểu tử khác cho A Tương."
Niệm Tương cả kinh, thời gian chỉ còn một năm thôi sao?
"Cha......" Niệm Tương theo bản năng nhìn về phía Chu Tử Thư, khuôn mặt nhỏ nhăn lại lo lắng.
Chu Tử Thư lập tức sờ sờ đầu Niệm Tương trấn an: "Yên tâm, có ta ở đây."
Niệm Tương nhẹ nhàng thở ra, nàng hoàn toàn tin tưởng y, cho dù cha còn trẻ tuổi nhưng nàng biết, chỉ cần y muốn làm, nhất định có thể thành công.
Thật ra Niệm Tương biết, tiểu cha rất thương cô cô, cha không muốn tiểu cha thương tâm khổ sở nên mới đặt tên cho nàng là "Niệm Tương". Hai người cha không ai nói ra nguyên nhân thật sự, sợ nàng chịu thương tổn, bởi vậy cũng không dám để nàng đi ngăn cản bi kịch xảy ra, nhưng nếu Niệm Tương đã tới đây rồi, nàng nhất định sẽ nghĩ ra cách.
Chỉ là Niệm Tương cái biết cái không, không hiểu chuyện xưa của người lớn trong nhà...... không được! Nàng sẽ nói hết mọi việc mình biết cho cha, cha thông minh như vậy, nhất định biết nên làm gì...... nàng phải nghĩ cho kỹ nên làm như thế nào!
====================
Nhưng không đợi Niệm Tương nghĩ ra biện pháp, tiểu cha Ôn Khách Hành của nàng đã gặp rắc rối trước!
Ôn Khách Hành muốn đảo loạn giang hồ, làm một đống Lưu Ly Giáp giả rải rác ra ngoài, sau đó làm hại An Cát Tứ Hiền cứ như vậy mà chết oan uổng.
Niệm Tương theo Chu Tử Thư chạy tới, khắp nơi chỉ có máu tươi và thi thể, hai người giật nảy mình, Niệm Tương căng da đầu: "Cha, tiểu cha sẽ không sao chứ?"
"Sẽ không, hắn nhất định sẽ không sao đâu......"
Chu Tử Thư nói như vậy, mang theo Niệm Tương tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng thấy Ôn Khách Hành đang ngồi trên đất đào một cái hố lớn, bên cạnh là thi thể của An Cát Tứ Hiền.
Lúc nhìn thấy thi thể của An Cát Tứ Hiền, trong nháy mắt Chu Tử Thư bừng tỉnh. Trước đó không lâu, y mới dỡ tâm phòng bị với Ôn Khách Hành, nói cuộc đời của An Cát Tứ Hiền là cuộc đời mà y hướng tới, mà nay, bọn họ lại gián tiếp chết trên tay Ôn Khách Hành.
Có một khắc Chu Tử Thư có chút tức giận. Ôn Khách Hành hại chết An Cát Tứ Hiền? Đúng là sự thật, không thể phủ nhân. Tuy là có lỗi với An Cát Tứ Hiền, nhưng hắn có rất nhiều lúc thông minh bị thông minh hại, chuyện sai lầm đã xảy ra không có cách nào bù đắp được, giống như bây giờ...... nội tâm hối hận.
Tâm tư Ôn Khách Hành quỷ bí, Chu Tử Thư cũng nhìn ra hắn thật sự không phải Ôn đại thiện nhân, nhưng lão Ôn mà y biết thiện lương hơn so với tưởng tượng của y. Đột nhiên có người vô tội chết vì hắn, bộ dáng chột dạ áy náy hối hận như thế của hắn thật khó coi.
Trừ việc này ra, Chu Tử Thư còn chút tức giận, y tức giận với chính mình, rõ ràng biết hắn trù tính kế hoạch gì đó, lại cho rằng hắn có thể xử lý tốt nên không khuyên nhủ.
Lúc này nhìn thấy Ôn Khách Hành như đứa trẻ làm sai chuyện không dám nhìn y, trong lòng y rất đau, đau lòng. Cũng là lúc này, y mới phát hiện, thì ra trừ tình tri kỷ, thật ra y đã có tìm cảm khác với hắn.
"Lão Ôn......"
Nghe được tiếng của Chu Tử Thư, động tác của Ôn Khách Hành dừng một chút, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, chột dạ giả cười nói một ít, ăn nói khùng điên, nghĩ một đằng nói một nẻo, Chu Tử Thư nghe thấy thì nhíu chặt mày.
Cuối cùng y thật sự không nghe nổi nữa, ngồi xuống trước mặt Ôn Khách Hành, muốn giảng đạo lý đánh thức tên điên chột dạ giả ngu ngốc trước mặt.
Nào biết Ôn Khách Hành lại hiểu lầm ý tốt của y, cho rằng y trách cứ mình, liền không lựa lời mà tổn thương y.
Chu Tử Thư vạn lần không nghĩ tới, đối tượng mình đau lòng lại trở tay chọc một đao lên người mình, hơn nữa chọc một cái thật đau, chọc vào vết thương lòng mà y không muốn nhớ tới nhất...... máu tươi đầm đìa.
Đúng vậy, y nào có tư cách gì khuyên nhủ hắn, trên tay y đã sớm dính đầy máu tươi của người vô tội.
"Cha...... Tiểu, Ôn thúc!!" Niệm Tương bị Chu Tử Thư nắm tay kéo đi, quay đầu lại nhìn Ôn Khách Hành, chỉ thấy hắn vươn tay như muốn kéo Chu Tử Thư lại.
Niệm Tương lập tức vui vẻ, lại thấy Ôn Khách Hành hơi hé miệng, cuối cùng lại buông tay xuống, trầm mặc.
"!!!" Cha mẹ ta cãi nhau, ta nên làm gì bây giờ?!!
Niệm Tương luống cuống tay chân nhìn Chu Tử Thư ở khách điếm uống rượu giải sầu. Lúc ở nhà, hai người thường xuyên đấu võ mồm, nhưng thường thì ngay sau đó tiểu cha sẽ chịu thua xin lỗi, nếu tiểu cha là người giận dỗi, thì càng không cần phải nói, với bản lĩnh của cha, một giây là có thể làm tiểu cha nguôi giận.
Tình huống như thế này thật sự nàng chưa từng thấy.
"Cha, người đừng giận tiểu cha......" Niệm Tương thật cẩn thận khuyên giải an ủi.
"Ta không có giận hắn, ta giận bản thân mình." Uống từng ngụm rượu mạnh thật lớn, Chu Tử Thư cười khổ: "Mười năm này của ta, trên tay đã dính máu tươi của vô số người vô tội, ta có tư cách gì khuyên nhủ hắn."
Nguyên nhân là vì y biết hiện tại mình có bao nhiêu hối hận, nên mới không muốn Ôn Khách Hành dẫm lên vết xe đổ đó.
"Cha, đừng uống, uống rượu nhiều hại thân."
"Niệm Tương, con đi nghỉ ngơi trước đi, để ta một mình." Chu Tử Thư mỉm cười nói với Niệm Tương, Niệm Tương cảm thấy nụ cười của y tràn ngập bi thương và hối hận.
Thế giới của người lớn thật phức tạp, rõ ràng cha đã nói, làm sai chuyện gì chỉ cần sửa là được rồi. Niệm Tương còn nhỏ nên chưa rõ, một đời người quá ngắn ngủi, có sai lầm phạm phải có thể sửa, cũng có sai lầm không có cách nào đền bù được, đặc biệt là mất đi sinh mệnh, vĩnh viễn không có cách nào vãn hồi.
Buồn rầu cực kỳ, Niệm Tương ủ rũ cụp đuôi trở về phòng, trong lòng nghĩ, cha khổ sở như vậy, nếu tiểu cha có thể an ủi cha thì tốt rồi. Đúng rồi, tiểu cha!!!
Ánh mắt Niệm Tương sáng lên, bước nhanh ra ngoài, đi tới cửa lại nghĩ đến gì đó, xoay người trở lại lấy giấy bút trước bàn viết lời nhắn lại, sau đó trực tiếp mở cửa sổ thả người nhảy ra ngoài, rất nhanh thân ảnh nho nhỏ đã biến mất trong bóng đêm.
...còn tiếp...
Edit + Beta: Ngáo
Đã đăng: 21:26 - 15/10/2021