"Câu này làm anh sợ lắm đấy."
Tuy nói là sợ nhưng trong giọng của hắn chẳng lộ ra chút cảm xúc sợ hãi nào, giọng nói vẫn trầm thấp gợi cảm như cũ.
Phong Dã giơ tay, sượt qua bả vai Lạc Uẩn chống lên lưng ghế sô pha phía sau thiếu niên, đồng thời nâng gối để bên chân Lạc Uẩn, rồi chầm chậm cúi đầu nhìn thẳng vào cậu.
Hắn cao, tứ cho thon dài nên tư thế này dễ dàng bao lại Lạc Uẩn ở trong lòng ngực.
Phong Dã ghé sát lại, Lạc Uẩn ngẩn người một giây, sau đó nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của Phong Dã.
Phong Dã không hề sợ cậu uy hiếp sẽ cắn hắn.
Miếng dưa ngọt trong tay không còn thơm nữa, Lạc Uẩn nói: "Có phải anh không tin không, em thật sự làm được chuyện này đấy!"
Cậu cử động môi, lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề, không có răng nanh dùng để đánh dấu như Phong Dã.
"Anh tin mà, anh không có bảo là không tin." Phong Dã nhìn chằm chằm cánh môi mang theo mùi hương thơm ngọt của quả. Đã dâng đến tận trước mắt rồi, không ăn thì thật là Alpha ngu ngốc.
Phong Dã làm theo trái tim mách bảo, bàn tay đặt sau cổ Lạc Uẩn, nâng cần cổ mảnh khảnh của thiếu niên lên, sau đó nghiêng lên trước. Phong Dã nếm được cánh môi mang theo vị ngọt.
Hương vị không giống nhau, nó ngọt hơn nhiều.
Không phải còn đang cãi nhau sao?!
Lạc Uẩn cảm giác được môi mình bị liếm nhẹ, đại não lập tức biến thành một đoạn ngắn.
Phong Dã đang hôn cậu.
Sao lại hôn cậu?
Cậu cảm thấy Phong Dã không hề để tâm đến lời uy hiếp của mình nên nghiêng đầu tránh đi, không muốn cho Phong Dã hôn.
Nhưng mà chỉ tránh đi một chút, hàm dưới đã bị một bàn tay khác của Phong Dã nắm.
Cậu không thể không chấp nhận cánh môi mỏng của Phong Dã.
Nặng nhẹ luân phiên, môi châu bị mút nhẹ, khuôn mặt Lạc Uẩn vẫn không biết cố gắng mà đỏ lên.
Vòng eo bị hôn đến mức mềm nhũn.
Bàn tay bất giác buông ra, miếng dưa dấu "lạch cạch" một tiếng, rơi xuống quần áo.
Lạc Uẩn bị hôn dần dần không thở nổi, hai người đều không nhắm mắt, trong mắt Phong Dã hàm chứa cảm xúc nhiệt tình cuồn cuộn.
Bị hôn mạnh như thế, Lạc Uẩn có chút không chịu nổi. Nụ hôn của Phong Dã trong kì động dục đối với cậu cực kì thoải mái.
Nhưng mà...
Tại sao còn đang nói chuyện lại bỗng dưng lại hôn?
Bản thân mình cũng mềm quá đi.
Phải kiên cường lên chứ!
Lạc Uẩn mặc kệ nước dưa hấu dinh dính trên ngón tay, dùng rất nhiều sức mới đẩy ra được một chút khoảng cách.
Tiếng hít thở của Lạc Uẩn vẫn dồn dập như cũ, cánh môi đóng mở: "Còn đang nói chuyện mà, anh hôn cái gì mà --"
Còn chưa nói xong, Phong Dã thừa dịp cậu mở miệng mà tấn công vào.
Hai chiếc lưỡi quyện lại, đầu óc Lạc Uẩn hoàn toàn nổ tung.
Cánh môi thân mật dính sát, trằn trọc mút vào.
[Miệng em thật ngọt]
[Thơm mùi quả]
[Để anh hôn trước, sau đó chuyện gì cũng nghe em]
Phong Dã không nói được đành bày tỏ tình yêu của mình trong lòng.
Vành tai Lạc Uẩn phiếm hồng. Cậu ngăn lại viên đạn bọc đường của Alpha, cơ thể hơi giãy giụa.
Phong Dã nhận ra cảm xúc của Lạc Uẩn, bàn tay nâng sau cổ chuyển sang vòng eo.
Giọng hắn hơi khàn: "Bé ngoan, em nghe lời một chút."
Hương bạc hà lạnh lẽo nồng đậm dịu dàng ôm thiếu niên lại. Lạc Uẩn chặn viên đạn bọc đường thứ nhất hoàn toàn thất bại.
Lạc Uẩn hiếm khi nghe thấy nick name ngọt ngấy như thế, khuôn mặt cậu đỏ bừng, xấu hổ hiện lên mặt. Lạc Uẩn mím môi, hoàn toàn không biết nói gì.
"Ngoan quá." Thấy Lạc Uẩn nghe lời, Phong Dã rũ mắt, lại ngẩng đầu hôn lên.
Cánh môi Lạc Uẩn bị lặp đi lặp lại động tác gặm cắn, dần dần không thở nổi. Bên tai cậu là tiếng hít thở nặng nề, nghe cực kì dụ hoặc.
Lông mi Lạc Uẩn cụp xuống, cậu nhìn Phong Dã.
Khuôn mặt lạnh lùng của nam sinh lúc này vô cùng dịu dàng, cặp mắt đen nhánh đen như mực.
Đại não Lạc Uẩn gần như suýt bốc khói, giọng khàn vô cùng,trái tim nhảy lên thình thịch, dường như giây sau sẽ phá tan lồng ngực.
Cậu cảm thấy miệng mình chắc chắn đã bị sưng lên rồi.
Nụ hôn thẫm đẫm tình sắc cuối cùng cũng kết thúc, Lạc Uẩn hoàn toàn vô lực, xụi lơ ngồi trên sô pha hít thở.
Đôi mắt hổ phách long lanh ánh nước, môi hoa vị hôn đến đỏ bừng, chóp mũi thon nhỏ trắng nõn cũng bị cánh mũi cao thẳng của Alpha cọ ửng đỏ.
Đẹp vô cùng.
Phong Dã chỉ nhìn một chút, cảm xúc vừa được xoa dịu lại dâng lên lần nữa.
Cảm giác được cơ thể mình thay đổi, Phong Dã cúi đầu liếc một cái, mặc kệ rồi ngẩng đầu.
Lòng bàn tay hắn ôm má Lạc Uẩn, âm giọng khàn khàn lộ ra vẻ thỏa mãn: "Miệng em thật sự hôn rất thích."
"A...?" Lạc Uẩn mở đôi mắt mê ly, xung quanh hốc mắt phiếm hồng, ngực mảnh khảnh hơi phập phồng, não bị hôn đến mức thiếu oxy, không nghe rõ Phong Dã nói gì.
Nhưng nhất định là đang gạt cậu.
Thật đáng giận.
Phong Dã nhất định đã lén cậu đi học kĩ thuật hôn.
"Ha ha." Phong Dã lười biếng cười, cảm thấy Lạc Uẩn thật sự dễ bị người ta bắt nạt.
Miếng dưa trùng hợp rơi xuống ngực Lạc Uẩn, Phong Dã nhặt lên ném vào thùng rác.
Khi ngoái đầu nhìn lại lần nữa, hắn khựng lại.
Áo cotton trắng ngắn tay bị nước dưa hấu nhiễm hồng, chất vải trở nên trong suốt một chút, vị trí cũng cực kì khéo, để lộ ra một chút hồng hào.
"..." Yết hầu Phong Dã chuyển động, cảm xúc còn chưa áp xuống lại dâng lên.
Hắn nhìn chằm chằm, chầm chậm đến gần, trong giọng nói chứa cát: "Cục cưng, áo của em bẩn rồi."
Được nghỉ ngơi một lúc, ánh mắt Lạc Uẩn sáng rõ hơn nhiều. Cậu cúi đầu nhìn, sau đó sửng sốt.
"..." Ngốc mấy giây, Lạc Uẩn vội giơ tay che đi, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng: "Không sao, tuy là em nghe nói nước dưa hấu khó giặt sạch--"
Cổ tay cậu bỗng bị Phong Dã nắm lấy.
Trái tim Lạc Uẩn đều chết lặng.
"Bởi vì anh hôn em nên mới làm dơ quần áo, anh sẽ chịu trách nhiệm." Đôi mắt đen nhánh của Phong Dã sáng ngời, nhìn có vẻ rất chân thành.
Lạc Uẩn bình tĩnh nhìn Phong Dã.
Có phải anh trịnh trọng quá rồi không?
"Ừ... Anh giặt giúp em cũng được." Lạc Uẩn cảm thấy bị hôn đến mức này có chút mất mặt, vậy nên cậu ngẩng đầu, nhìn người bằng chóp mũi, giọng điệu mang theo chút kiêu căng: "Phạt anh không được dùng máy giặt, phải dùng tay. Lần sau còn bắt nạt em nữa xem."
Khuôn mặt của cậu trai tinh xảo mỹ lệ, đẹp đến mức không chút tỳ vết.
Lời nói của Lạc Uẩn quanh quẩn bên tai, Phong Dã lại cảm thấy như bị ù tai, tất cả cảm giác đều tập trung ở trước mắt.
Hắn theo bản năng nuốt nước miếng, một tiếng "ừ" nhỏ bé thoát ra từ cổ họng.
Sau đó hắn cúi người, cúi đầu tới gần phần áo bị bẩn: "Anh... Nhất định sẽ làm sạch cho em."
"Còn tạm được." Lạc Uẩn nhướng mày, giây sau cảm giác được cánh môi mềm mại ấm áp của Phong Dã đang hôn cậu...
Lạc Uẩn hoàn toàn ngây ra.
Ngây ngốc không nói ra lời.
"Anh làm gì thế?" Giọng cậu có chút không ổn, hoảng loạn nắm tóc Phong Dã, đúng lúc nắm được những sợi tóc nhuộm màu xanh biển để lấy lòng cậu.
Phong Dã không nghe được bất kì một âm thanh nào, chỉ cúi đầu.
Hắn phải làm áo của Lạc Uẩn trở nên sạch sẽ.
Phải thật sạch sẽ.
Chỉ mấy giây như vậy, sống lưng Lạc Uẩn tê dại, cậu giật mình, ngón tay đang cầm tóc Phong Dã bất giác siết lại.
...
Cuối cùng Phong Dã bị cậu vô tình đuổi đi, chạy vào phòng tắm.
Tiếng nước tí tách không rõ ràng, Lạc Uẩn ngửa ra sau trên sô pha, ngây ngốc nhìn trần nhà trắng như tuyết.
Hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.
Sau đó phải làm gì.
Chắc là phải thay áo nhỉ...
Cơ thể cậu cứng đờ, kéo cửa tủ quần áo, ngón tay run nhẹ. Cậu lấy ra một cái áo tay ngắn có kiểu dáng y hệt.
Lạc Uẩn cởi quần áo trên người, đi vào phòng tắm ném vào sọt đồ bẩn.
Phòng tắm trong nhà chia ra hai phần ướt và khô, sọt đồ bẩn ở bên cạnh máy giặt, cách vòi hoa sen một mặt kính.
Cậu thoáng nhìn theo bản năng, trong sương mù dày đặc chỉ thấy được dáng người cao lớn của Phong Dã.
Khi Lạc Uẩn đi vào, Phong Dã dừng động tác. Vừa chọc Lạc Uẩn giận, hắn biết nhất định Lạc Uẩn sẽ không giúp hắn.
Hắn khàn giọng hỏi: "Lạc Uẩn?"
Lạc Uẩn hoàn hồn, cảm thấy giọng Phong Dã còn khàn hơn hồi nãy.
"Em vào vứt quần áo." Lạc Uẩn xấu hổ nói,"Anh tiếp tục đi, em không làm phiền anh nữa."
Lạc Uẩn nhanh chóng kéo cửa phòng tắm ra, vừa bước ra thì nghe thấy âm thanh gọi cậu: "Đi nhanh vậy à?"
Trong giọng nói mang theo chút bất lực, khó chịu và ấm ức.
Lạc Uẩn cũng biết Phong Dã đang làm gì, nhưng cảm giác xấu hổ còn quanh quẩn trong lòng cậu.
Lạc Uẩn nắm chặt then cửa, cưỡng ép mình không thể mềm lòng: "Ai bảo anh vừa cắn em! Anh tự mà giải quyết đi!"
Nói xong, cậu đóng chặt cửa phòng tắm, nhào lên giường, lật qua lật lại, cảm thấy mình như cái bánh rán trên chảo.
Lúc này đầu óc cậu rất loạn, một hồi là chỗ áo bẩn, một hồi lại là chuyện diễn ra trên nó.
Eo vẫn còn tê dại.
Lạc Uẩn nắm lấy gấu mặc yếm và gấu bông dâu tây mặc váy trên giường lên, lắc mạnh để phát tiết sự ngại ngùng.
Lông tơ mềm mại của con gấu bị cậu xoa đến nỗi mất đi dáng vẻ nguyên vẹn.
Điện thoại rung lên.
Lạc Uẩn lấy điện thoại ra, click mở WeChat, là Phong Dã gọi... Video. Không nhắn thêm gì cả, nhưng vẫn không dừng lại.
Tiếng chuông rót vào tai Lạc Uẩn hệt như đòi mạng.
Nhận hay không nhận? Nhận xong sẽ không nhìn thấy hình ảnh không nên xem chứ?
Phong Dã: [Vợ ơi =3=]
Lạc Uẩn biết biểu tượng này, nó nghĩa là hôn hôn.
Lạc Uẩn che gương mặt đang nóng lên, ngón tay chầm chậm chạm đến vị trí nhận cuộc gọi, sau đó ấn xuống.
Còn chưa kịp nhìn thấy gì, Lạc Uẩn đã che mắt theo phản xạ.
"Em che mắt lại làm gì, không có gì không thể xem cả." Khóe môi Phong Dã cong lên, lười biếng bật cười thành tiếng.
Lạc Uẩn đặt điện thoại dựa vào con gấu, cậu nằm trên giường. Từ góc nhìn của Phong Dã có thể thầy những sợi tóc màu hạt dẻ và cần cổ trắng nõn của thiếu niên.
"À..." Lạc Uẩn bỏ bàn tay đang che mí mắt ra, ngước mắt lén nhìn.
Trong video, Phong Dã không mặc quần áo, chỉ là điện thoại đặt khá cao nên chỉ có thể thấy dáng người được tập luyện đến mức không thể bắt bẻ của Alpha, dòng nước chảy qua các khối cơ bụng rõ ràng, hai đường nhân ngư rõ nét kéo dài từ hông xuống.
Xuống nữa...
Xuống nữa thì không nhìn thấy.
Lạc Uẩn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thật sự không có gì không thể xem.
Nhưng kì lạ là cậu lại có một chút xíu mất mát.
Nghĩ vậy, tai Lạc Uẩn nóng lên.
"Anh còn đang tắm à?" Giọng Lạc Uẩn mềm mại, "Làm xong rồi hả?"
Vừa dứt lời, cậu nghe thấy Phong Dã cười một tiếng, nam sinh hơi cúi đầu, đường cong của cằm rõ nét tuyệt đẹp. Do trong tay có cầm đồ nên cơ bắp trên cánh tay có vẻ rất rõ.
"Chưa, nên anh mới cố tình gọi video cho em đó." Phong Dã không chút để ý liếc màn hình một cái, "Anh muốn được nhìn thấy em một chút."
Nhận thức được trạng thái hiện tại Phong Dã, đầu óc Lạc Uẩn trở nên trắng tinh. Cậu vội vàng che điện thoại lại, giấu cả người dưới chăn, muốn chết luôn cho rồi.
Xuyên qua ống nghe có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở trầm thấp của Phong Dã. Yết hầu Lạc Uẩn chuyển động, bỗng có chút hối hận sao không kết thúc cuộc gọi luôn.
Cậu bỗng cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng biết việc hối hận không ngắt cuộc gọi luôn cũng chỉ là tự tìm lí do cho bản thân mà thôi.
Không phải là thật sự hối hận.
Là tiềm thức bảo cậu đừng ngắt.
"Bé cưng, em trốn trong đó không thấy ngạt à?" Giọng Phong Dã vang vang, tiếng hít thở lộ vẻ dồn dập.
"Không ngạt, anh nhanh lên chút đi, mau ngắt video." Mặt Lạc Uẩn đỏ bừng, cậu hét to.
"Anh không tắt, vì sao anh lại phải tắt?" Phong Dã nói, "Anh có bị ngốc đâu."
"Anh không có ngốc, anh biến thái thì có." Lạc Uẩn thốt lên.
"Ừ... Cảm ơn bạn trai đã khích lệ." Phong Dã nhìn cục tròn tròn trên giường, không khỏi nhíu mày, "Đừng trốn, anh chỉ muốn nhìn em một chút thôi. Ngoan, em lộ mặt ra đi."
Cả người Lạc Uẩn tê rần.
Được dỗ dành thêm vài câu nữa, Lạc Uẩn cũng không biết mình làm sao mà cái tay không chịu khống chế xốc chăn lên.
Lọt vào mắt là đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, tóc mái ướt sũng dán vào trán Phong Dã, sương mù và hơi nước khiến video mơ hồ. Lạc Uẩn nhìn gân xanh nhô lên trên mu bàn tay Phong Dã.
"..." Lạc Uẩn lại vô dụng trốn về.
“Bé cưng, anh bỗng nghĩ đến một chuyện." Phong Dã ngước mắt, yết hầu khẽ chuyển động, cánh môi cong lên: "Ngoại trừ biến thái và Phong Dã, anh chưa thấy em gọi anh bằng biệt danh khác."
Lạc Uẩn suy nghĩ một chút, xốc chăn lên, lộ ra một đôi mắt màu hổ phách, giọng điệu có chút không chắc chắn: "Có à?" Rồi tự nói: "Hình như... Phải rồi, em gọi anh là bạn trai mà."
“Bạn trai cũng coi như là biệt danh sao?” Mí mắt Phong Dã khẽ nhúc nhích, mắt đen nhìn thẳng cameras, nhìn trái tim của cậu.
“Không tính à?” Lạc Uẩn nhỏ giọng nói.
“Không tính, bạn trai chỉ là một thân phận.” Phong Dã lười biếng nói, “Biệt danh là chỉ bé cưng, bé ngoan, vợ yêu, vợ yêu Uẩn Uẩn cơ."
"..."
Đỉnh đầu Lạc Uẩn đã bắt đầu bốc khói, suy nghĩ bị Phong Dã dẫn dắt, yên lặng nói: "Hình như là vậy."
"Vậy bây giờ em có thể cho anh một cái biệt danh riêng không?" Gân xanh trên trán Phong Dã nhô lên, cũng nói nhanh hơn.
"..." Lạc Uẩn nào biết nên gọi Phong Dã với biệt danh gì. Anh Phong thì quái quái, anh Dã thì đã bị Alpha khác gọi rồi, cũng đâu thể gọi Tiểu Dã hay Tiểu Phong được.
Thấy cậu cân nhắc nửa ngày, Phong Dã càng thêm khó chịu, chỉ thiếu điều gọi tên cậu.
Nếu Lạc Uẩn gọi hắn là chồng.
Máu trong người Phong Dã... Dâng lên.
"Hử?" Cho dù Phong Dã tỏ ra không để ý, nhưng giọng vẫn khàn khàn, tiếng hít thở cực kì mờ ám dụ hoặc.
"Em nhanh lên đi."
Khóe miệng hắn hơi xụ xuống, vẻ mặt khó lòng giải thích, hàng mày nhíu chặt, lại lộ ra chút mập mờ.
Nghĩ đến Phong Dã đang đợi cậu gọi tên, đầu óc Lạc Uẩn sắp nổ tung luôn rồi.
Chắc không thể gọi là chồng đâu nhỉ?
Lạc Uẩn cọ tới cọ lui nửa ngày, nuốt một cái, nhỏ giọng nói: "Vậy... Anh ơi?"
Sau đó video tối sầm, trước khi kết thúc, Lạc Uẩn mơ hồ nghe thấy Phong Dã rên một tiếng.
Lạc Uẩn đỏ mặt nghĩ thầm.
Chắc Phong Dã hài lòng với cái tên này nhỉ?
Không lâu sau, cửa phòng tắm mở ra, hơi nóng lần lượt chui ra.
Hông Phong Dã buộc khăn tắm, là cái khăn mà Lạc Uẩn dùng hằng ngày. Nghĩ đến đây, Lạc Uẩn mặt đỏ tai hồng.
Phong Dã: “Anh không mang quần áo để tắm."
"..." Lạc Uẩn cố gắng giữ bình tĩnh, "Anh muốn mặc của em không?"
"Mới hả?" Phong Dã cầm khăn lông lau tóc, mặt mày lộ ra thỏa mãn.
Hắn đi tới, xốc cái chăn mỏng trên người Lạc Uẩn lên. Hắn đã không vừa mắt cái chăn này lâu rồi.
Lạc Uẩn lại xấu hổ.
Cái chăn này chính là nơi ẩn núp của cậu.
Đến mức Phong Dã còn muốn nhập hồn vào cái chăn này để được ôm Lạc Uẩn kín mít.
"Anh cướp chăn em làm gì?" Lạc Uẩn lay cái chăn lại, đỏ mặt phủ lên người.
“Thấy nó ngứa mắt." Phong Dã lạnh lùng nói.
"Anh có bệnh à?"
"Ừ, anh biến thái."
“..."
Lạc Uẩn cắn môi, tiếng chửi mắc trong họng không thốt ra được, cực kì khó chịu.
“Biến thái.” Cậu vẫn nhỏ giọng mắng một tiếng. Phong Dã thò qua, ngày càng gần cậu.
Lọt vào mắt Lạc Uẩn là nửa người trên trần trụi của Phong Dã, rất đẹp. Nhưng dù đẹp đến mấy cũng không thể lắc lư trước mặt mãi được.
Yết hầu Lạc Uẩn căng chặt: "Em đi lấy cho anh!"
Một trận quay cuồng, cậu lê dép chạy đi.
"..." Phong Dã nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Lạc Uẩn, cười trầm một tiếng, đi qua theo.
Lạc Uẩn đang lật quần áo, Phong Dã rũ mắt nhìn, thấy quần áo được xếp ngăn nắp, phần lớn đều là màu nhạt, cũng có màu đậm.
"Em còn chưa nói là mới hay cũ." Phong Dã nói.
“?”Lạc Uẩn mở to hai mắt quay đầu nhìn hắn, thành ra nói lắp: "Chắc chắn là mới rồi, chằng lẽ có thể cho anh cái em đã mặc rồi à?"
"Ò." Giọng Phong Dã hơi mất mát, thể hiện rất rõ.
Lạc Uẩn đỏ mặt nhìn hắn.
Anh mất mát cái gì?
"Mới thì anh không mặc." Không đợi Lạc Uẩn tiếp lời, Phong Dã tiếp tục nói, "Cỡ áo của em anh mặc..." Hắn dừng lại, đổi lời: "Không vừa lắm."
"..." Lạc Uẩn nghe hiểu ý của hắn, khóe miệng xụ xuống.
Coi thường cậu chứ gì.
Giận!
Nhưng lại không có cách nào với Phong Dã hết.
"Vậy thì tùy anh, em cũng không muốn làm hỏng quần áo mới của mình đâu." Lạc Uẩn hừ một tiếng, đóng ngăn kéo lại.
Phong Dã: “Buổi tối anh muốn ôm em ngủ, không mặc quần áo."
“Anh nằm mơ đi!” Mặt Lạc Uẩn tức đến mức đỏ bừng, "Em thấy sàn nhà hợp anh lắm."
"..." Phong Dã xoa ngọn tóc ngốc trên đầu Lạc Uẩn, "Nãy còn gọi anh là anh, bây giờ lại bảo anh ngủ dưới đất rồi."
***
Buổi tối Phong Dã vẫn dựa vào lời nói ngon ngọt, dỗ dành Lạc Uẩn để được ngủ trên giường.
Đêm trước sinh nhật của Tô Nùng, Lạc Uẩn ở nhà thu dọn hành lý phải mang theo.
Bọn họ lên kế hoạch chơi ba ngày hai đêm, sáng sớm ngày mai xuất phát.
Mấy ngày nay Phong Dã ăn vạ chỗ cậu không đi, quần áo để tắm rửa cũng là bảo dì trong nhà mang đến, gồm cả những thứ lần này mang đi chơi.
Địa điểm là ở thành phố bên cạnh, không cần mang nhiều đồ, Phong Dã lại là người sống đơn giản vô cùng, hắn chỉ lấy những thứ cần thiết nhất thôi, nên còn chưa được nửa cái vali nữa.
Lạc Uẩn nhét đồ của mình vào chung luôn.
Hai bộ quần áo để tắm, cục sạc, cáp sạc, miếng dán tuyến thể, thuốc ức chế đặc hiệu, và quần lót phải thay mỗi ngày.
Cậu mở vali ra, nhìn thoáng qua đồ của Phong Dã rồi xếp lại, sau đí bỏ đồ của mình vào.
Sau cùng cậu đặt đại quần lót đã gấp xong lên quần áo khác. Phong Dã thấy vậy, đi tới kéo khóa kéo ra.
"Anh để ở đây, em cũng để đây đi." Phong Dã lấy đồ trong tay Lạc Uẩn ra, nhét hết vào.
"..." Lạc Uẩn ngượng ngùng, lắp bắp nói: "Đâu cần phải để chung đâu."
Thấy vành tai cậu đỏ rực, Phong Dã giương khóe môi lên cười: "Cục cưng à, có phải không có vỏ bọc đâu, thế này mà em còn xấu hổ nữa hả?"
Lạc Uẩn nhận được câu trêu đùa bất cần đời của Phong Dã, cậu mím môi, lay tay Phong Dã ra, đóng khóa kéo: "Anh phiền quá đi."
"Ha ha." Phong Dã bật cười, khóe môi tạo thành đường cong.
Dọn đồ rồi tắm rửa lên giường xong thì chỉ còn cách 0 giờ hơn nửa tiếng đồng hồ.
Giờ này thật ra Lạc Uẩn và Phong Dã đều rất mệt.
Lạc Uẩn không ngủ, cậu định chơi điện thoại một lúc đến Omega giờ sẽ chúc Tô Nùng sinh nhật vui vẻ.
Quà đã được chuẩn bị từ trước, được đặt trong vali, cậu tính ngày mai sẽ tặng cho Tô Nùng.
Còn một lúc nữa, thấy Phong Dã cứ ngáp không ngừng, Lạc Uẩn nói bằng giọng nhỏ nhẹ, "Nếu anh buồn ngủ thì ngủ trước đi."
Buổi chiều Phong Dã làm hai bài thi tổ hợp khoa học tự nhiên, hoàn toàn thực hiện theo quá trình thi đại học, làm hai bài xong hết luôn năm tiếng đồng hồ.
"Vậy lát nữa em gọi anh nữa nhé, 0 giờ anh cũng sẽ gửi tin nhắn cho Tô Nùng." Phong Dã siết cánh tay, đặt lên eo Lạc Uẩn.
Thật sự quá nhỏ, Phong Dã vuốt ve, thoáng nhíu mày: "Bé cưng, em gầy quá, sau này ăn nhiều một chút."
Lạc Uẩn đáp một tiếng.
Thấy cậu không tiếp thu, hổ khẩu Phong Dã để ở sường eo Lạc Uẩn, gập ngón tay gãi nhẹ: "Em có nghe không?"
"Biết rồi mà." Lạc Uẩn rầu rĩ nói.
Thật ra cậu rất ngưỡng mộ cơ bụng của Phong Dã, nhưng lại không được trời ban cho cái này, sau này vẫn là sờ của Phong Dã cho đỡ thèm thôi.
Lưng bị Phong Dã dùng mặt cọ mấy cái, Lạc Uẩn không phải là lần đầu cảm thấy Phong Dã dính người.
Nghe tiếng hít thở đều đều phía sau, Lạc Uẩn nhìn tài liệu liên quan đến cuộc thi, lại nghĩ đến hành lý.
Không biết đã mang đủ hay chưa. Lạc Uẩn nhớ lại đồ trong va li, vừa tìm trên mạng xem đi chơi nên mang những gì.
Lạc Uẩn bấm đại vào bài viết có nhiều lượt thích nhất, xem từng thứ một. Cộng đồng mạng đều đưa ra đầy đủ hết, ngoại trừ đồ phải mang, còn có những kiến thức khác nữa, có đi ra ngoài phải chú ý một chút, cũng có cách chụp ảnh sao cho đẹp.
Lướt đến cuối, Lạc Uẩn sửng sốt.
[Điều 8: Omega và Alpha đi du lịch bên ngoài phải làm tốt bước an toàn nha! Đây là kiểu dáng tôi thấy dùng khá là tốt.]
Phía sau có mấy đường dẫn, Lạc Uẩn không cẩn thận, giao diện lập tức tự động nhảy đến phần mềm màu cam nào đó.
Một sản phẩm nhảy ra, Lạc Uẩn nhìn hình ảnh, tên và phần mô tả chi tiết, sau đó khựng người.
Cậu từng nghe nói đến thứ này rất nhiều lần, nhưng chưa từng xem kĩ, mỗi lần thanh toán ở siêu thị sẽ vô tình thấy hộp được bày biện trên giá, nhưng cũng không dám nhìn nhiều.
Hay là ngó một chút?
Lạc Uẩn nhìn giao diện chằm chằm, đang lúc bối rối thì sau lưng bỗng bị cọ, một bàn tay chuyển ra trước mắt cậu cầm lấy điện thoại.
Cầm điện thoại của cậu!
"Mấy giờ rồi?" Phong Dã nheo mắt, có chút không thích ứng với ánh sáng điện thoại.
Khi thấy rõ màn hình, Phong Dã khựng lại, nhìn lướt qua tên sản phẩm: "... Vân tay?"
* 螺纹 (Tui không biết "vân tay" có đúng không nữa, nghĩa của nó là "vân tay, chỉ tay, vân lá, ren")
Lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lạc Uẩn.
Tim Lạc Uẩn chết lặng, sau khi phản ứng lại vội vàng đoạt lại điện thoại, giải thích: "Anh đừng hiểu lầm! Em không cố ý xem đâu, chỉ là không cẩn thận nhấn phải đường dẫn, sau đó cái này hiện ra!"
"... Ò." Phong Dã gật đầu.
Lạc Uẩn: “Anh... Tin chứ?"
Đối diện với đôi mắt vừa xấu hổ vừa buồn bực của Lạc Uẩn, hắn cực kỳ bình tĩnh: “Tin.”
Lạc Uẩn nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.”
Cậu vẫn sĩ diện lắm.
"Kích cỡ này không hợp anh, em xem tăng cỡ lên đi." Phong Dã bổ sung tiếp.
Lạc Uẩn: "..."