"Hơn nữa lần đầu tiên nên dùng loại bình thường thôi, cái này quá kích thích." Phong Dã tựa cằm lên đỉnh đầu Lạc Uẩn, lòng ngực ấm áp áp vào lưng cậu.
Có thể bình tĩnh mà thảo luận về chuyện này ư?
Lạc Uẩn có cảm giác như là mình chuyện bé xé ra to vậy.
Cậu lướt xóa phần giao diện sản phẩm, tắt điện thoại đặt giữa hai cái gối đầu, đỏ mặt lẩm bẩm: "Ai muốn mua cái này về dùng với anh chứ."
Phong Dã cười cười, sờ vành tai Lạc Uẩn, cảm thấy hơi nóng.
Lại chọc người ta thẹn thùng rồi.
"Bây giờ mua còn phải đợi mấy tháng nữa." Phong Dã thay đổi tư thế ngủ một chút, "Đến Giáng Sinh thì phủ bụi rồi, cái này để anh tự mua là được."
Hắn gác chân lên cẳng chân thẳng tắp của Lạc Uẩn, tiếp xúc trực tiếp với làn da láng mịn. Giọng Phong Dã khàn khàn: "Em không cần nhọc lòng chuyện này đâu."
“Ai nhọc lòng cái này!” Lạc Uẩn đá văng cái chân của Phong Dã đang quấn cậu ra, khuôn mặt đỏ bừng: "Đã nói là không cẩn thận nhấn vào rồi mà."
Ai ngờ Phong Dã lại đúng lúc dậy vào lúc này cơ chứ.
Người phía sau ỷ vào vóc dáng cao, tứ chi thon dài mà khóa cứng cậu lại.
"Anh ngủ mà cứ dính dính vào em làm gì thế?" Lạc Uẩn giật giật vai, "Em không phải cái gối ôm."
"Anh quen ôm thứ gì đó mới ngủ được à?" Lạc Uẩn không đầu không đuôi hỏi một câu.
Trong bóng tối, tiếng cười lười biếng và hơi thở ấm áp quét qua vành tai Lạc Uẩn.
"Em là bạn trai anh, không ôm em thì ôm ai?" Phong Dã siết chặt cánh tay.
"..." Lạc Uẩn nghe hắn nói, vành tai nóng rực.
Bỗng nhiên không biết nên nói gì để qua loa lấy lệ, Lạc Uẩn chớp mắt, cảm giác như quên quên cái gì đó.
"Chúc mừng sinh nhật!" Lạc Uẩn bỗng tỉnh ra, bật điện thoại lên, thấy thời gian là 23:58 mới thở phào nhẹ nhõm.
Phòng không bật đèn, ánh sáng điện thoại chiếu xuống khuôn mặt Lạc Uẩn, lông mi dài run run.
Phong Dã cười, học theo cậu lấy điện thoại ra soạn tin nhắn rồi chờ đến 0 giờ.
Hắn nói: "Anh còn chưa từng gửi cho ba mẹ đúng giờ như vậy đâu."
Hắn không chú trọng cái này lắm, chuyện yêu đương còn phải nghiêm túc học hỏi. Giống như ba Phong Yến của hắn đều cẩn thận chuẩn bị quà tặng cho mỗi ngày lễ lớn lớn bé bé trong năm, sau đó mang Lăng Ý Tuyết ra ngoài chơi.
Mỗi khi đến lúc này hắn luôn là đứa trẻ cản trở thế giới riêng tư của hai người họ.
Trong ấn tượng của hắn thì tình cảm của Phong Yến và Lăng Ý Tuyết vô cùng tốt, đây cũng là lý do khiến trước kia hắn không thể hiểu được nguyên nhân hai người muốn ly hôn.
Nghĩ vậy, Phong Dã tựa cằm vào hõm vai Lạc Uẩn, hấp thu mùi hương nhàn nhạt trên người cậu, lòng đầy thỏa mãn.
[Vợ thơm quá]
[Ôm một cái]
"..." Lạc Uẩn nhấc khuỷu tay chọc Phong Dã, "Đến giờ rồi, anh gửi tin nhắn đi."
Câu chúc mừng được gửi đi, Tô Nùng hệt như không ngủ để đợi nên lập tức đáp lại.
Tô Nùng: [Cảm ơn lớp trưởng đại nhân chúc phúc nha, Phong Dã thế mà cũng chúc tớ nữa này, tớ được cưng mà sợ luôn ý! Lạc Lạc thật tốt, cọ cọ.jpg]
Lạc Uẩn: [mèo con sờ đầu.jpg]
Lạc Uẩn: [Quà tớ cũng đã chuẩn bị rồi, mai tặng cho cậu sau, 18 tuổi vui vẻ nhé]
Tô Nùng: [Hu hu hu, vui ghê luôn! Mai tớ có thể làm chuyện chỉ có người trưởng thành mới có thể làm rồi]
Nhìn đến đây, Lạc Uẩn hiểu sai, lập tức gửi đi ba dấu chấm hỏi: [???]
Người trường thành có thể làm một vài chuyện mà vị thành niên không thể, nhưng tốt xấu gì cậu và Phong Dã là đang yêu nhau, còn theo cậu biết thì bây giờ Tô Nùng vẫn đang độc thân cơ mà, chắc không phải là làm với Thượng Quan Nghị chứ?
Hay là Tô Nùng và Thượng Quan Nghị phát triển vùn vụt nên nhân lúc mà cậu không biết đã yêu nhau rồi?
Tô Nùng: [? Lớp trưởng, có phải cậu hiểu sai không? Tớ nói là dùng căn cước đi đặt phòng khách sạn hoặc quang minh chính đại đi Icafe chơi game á.]
Lạc Uẩn: [...]
Phản ứng của cậu làm đối phương càng thêm chắc chắn, Tô Nùng cười không ngừng được: [Lớp trưởng háo sắc quá nha]
Vừa gửi tin nhắn đi, có người gọi điện thoại cho Tô Nùng. Ảnh đại diện của Thượng Quan Nghị là hình cậu ta ôm Border Collie*, Tô Nùng bỗng trở nên căng thẳng.
*Là con này nè
Lạc Uẩn: [Là Phong Dã dạy hư tớ]
Lạc Uẩn không che lịch sử trò chuyện nên bị Phong Dã nhìn thấy. Hắn cười một tiếng, giơ tay niết khuôn mặt Lạc Uẩn, trong mắt chứa sự trêu chọc: "Anh dạy hư em hả?"
Lạc Uẩn cảm thấy thịt trên mặt mình đều bị Phong Dã véo mềm cả rồi, cậu đẩy tay hắn ra, rụt vào trong chăn chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt, đôi mắt long lanh trong trẻo.
"Không phải anh thì là ai, nếu là mấy tháng trước em vẫn chỉ là một học sinh trong sáng thôi." Lạc Uẩn lẩm bẩm với hắn.
Phong Dã cảm thấy đùa vui, chế nhạo cậu: "Em nói đúng nhỉ, không phải như bây giờ lén xem cái này."
Mặt Lạc Uẩn đỏ lên: "Em không... Thật sự không có trộm xem mà."
Lạc Uẩn cảm thấy giọng điệu của Phong Dã thật sự rất thiếu đánh nên nhấc chân đạp nhẹ.
Điện thoại rung lên.
Tô Nùng: [Thượng Quan Nghị gọi cho tớ, lớp trưởng, tớ không thể tiếp tục nhắn với cậu được]
Lạc Uẩn đáp lại: [Ok]
***
Hôm sau, Lạc Uẩn mở to mắt. Sau khi tỉnh táo, cậu nâng ngửa người trên dậy nhìn quét một vòng. Phong Dã không ở bên cạnh, cửa phòng ngủ đang mở, bên ngoài truyền đến tiếng xì xèo, không khí tràn ngập mùi trứng chiên.
Lạc Uẩn có chút hoảng hốt, dường như Đường Tê và Lạc Vân đều ở nhà, không khí sinh hoạt đã trở lại.
Sắc trời vẫn còn sớm nhưng Lạc Uẩn không muốn ngủ nướng. Khi rửa mặt trong phòng tắm, tóc của người trong gương ngã bảy tám hướng, trên cần cổ trắng nõn có một dấu dâu tây rõ ràng.
Dấu dâu tây?
Lạc Uẩn mở to mắt, bàn tay cầm bàn chải đánh răng khựng lại. Cậu kéo cổ áo ra xác nhận mình không nhìn nhầm, màu sắc có vẻ còn mới.
Lạc Uẩn nhanh chóng rửa mặt xong đi ra bếp. Phong Dã nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại cười: "Em dậy rồi à? Anh sắp làm xong bữa sáng rồi."
Lạc Uẩn nhìn thoáng qua bánh mì nướng, giò hun khói chiên và ly sữa bò nóng trên kệ, tức giận trong lòng vơi hơn nửa.
"Cái này là anh cắn đúng không?" Lạc Uẩn chỉ vào dấu dâu tây.
Phong Dã liếc nhìn, khóe môi cong lên: "Đúng vậy, có phải rất đáng yêu không?"
Đó là hắn cố ý gieo xuống lúc Lạc Uẩn đang ngủ mơ mơ màng màng. Nhớ đến dáng vẻ nhẹ nhàng hừ hừ làm nũng vừa rồi của Lạc Uẩn, Phong Dã cảm thấy dấu dâu tây càng thêm đẹp mắt.
Đáng yêu cái đầu quỷ ý.
“Mặc áo thun không che được. Anh cố ý chơi em đúng không?" Mặt Lạc Uẩn đầy sự tức giận.
"Chỉ là một cái dâu tây thôi." Ánh mắt Phong Dã khẽ nhúc nhích, "Cái này không phải là chơi em."
Mắt thấy hắn lại hiểu sai, tai Lạc Uẩn nóng lên, cậu nói: "Anh làm vậy thì làm sao em đi chơi được, bọn Tô Nùng vừa nhìn thấy đã biết là do anh làm rồi."
"Thấy thì thấy thôi, em xấu hổ hả?" Phong Dã lấy trứng chiên trong nồi ra đặt lên bánh mì đã nướng hơi cháy, cái eo thon rắn chắc tựa vào bệ lát đá cẩm thạch, cười nói: "Không thì em cũng cho anh một cái, anh cũng có thì sẽ tiếp thêm dũng khí cho em."
Lạc Uẩn khựng lại. Phong Dã đẹp trai, cần cổ cũng là cảnh đẹp ý vui cả. Đường cong rõ nét, yết hầu hơi nhô lên chuyển động, thật sự có mấy phần dụ hoặc.
"Em có làm không?" Phong Dã chỉ vào cổ mình, giọng nói vừa khàn vừa đầy dụ dỗ.
Ánh mặt trời bên ngoài rọi vào mũi hắn, ánh nắng chia khuôn mặt ra làm hai nửa, một nửa sắc nét, nửa kia tối tăm nhợt nhạt khiến góc nghiêng lập thể của hắn càng thêm rõ ràng.
Lạc Uẩn bỗng cảm thấy yết hầu ngứa ngáy, cậu còn chưa từng cho Phong Dã cái dâu tây nào.
Đến khi cậu hoàn hồn thì bản thân đã chạy đến trước mặt Phong Dã rồi.
Phong Dã hơi ngửa đầu, tóc mái lộn xộn, lông mi dày càng khiến cặp mắt đen thêm sâu thẳm, tất cả tính cách kiêu ngạo không tốt hoàn toàn được thu lại.
Hắn ở trước mặt Lạc Uẩn có vẻ rất ngoan ngoãn, rất vâng lời.
"Em... Không biết." Lạc Uẩn bắt đầu cảm thấy căng thẳng, ngón tay bất giác siết lại.
"Anh dạy em." Yết hầu Phong Dã chuyển động, giọng nói vừa bá đạo vừa mạnh mẽ: "Lại đây."
Lạc Uẩn bị hắn kéo sang, hai người mặt đối mặt đứng sát. Do khoảng cách quá gần nên dường như nhiệt độ trên cơ thể của Alpha cũng có thể truyền đến.
"..." Lạc Uẩn giật giật khóe miệng. Dưới ánh mắt ý bảo của Phong Dã, cậu ngửa đầu thò lại gần, dán môi vào gáy của nam sinh, lập tức có một chút vị bạc hà tràn vào miệng.
Trái tim cậu bỗng nhiên đập nhanh hơn. Khi môi dán lên, cậu có thể cảm nhận rõ Phong Dã đang run rẩy.
Hơi thở đan lên, Lạc Uẩn nhớ lại quá trình bị trồng dâu tây, trúc trắc khẽ liếm khẽ cắn, nhưng lại sợ làm Phong Dã đau nên trong động tác dịu dàng còn mang theo ý muốn xoa dịu.
Phong Dã khép hờ mắt, tất cả cảm quan đều tập trung ở gáy, nhịp tim kịch liệt như nổi trống, phần da bị mút nhẹ như có dòng điện chạy qua, cơn ngứa lan dần ra khắp cơ thể.
Hắn hít thở thô nặng, cặp mắt đen nhánh dần trở nên nặng nề, trong mắt tràn ngập màu sắc rực rỡ.
Phong Dã siết chặt cánh tay, lòng bàn tay ngày càng dồn thêm lực, ôm chặt Lạc Uẩn vào trong ngực.
Những sợi tóc mềm mại của Lạc Uẩn khi có khi không cọ vào cằm của hắn.
Chóp mũi đều là mùi hoa sơn chi thơm ngào ngạt, quyến rũ người ta chìm sâu vào đó.
Phong Dã giơ tay, ngón tay thon dài đặt ở ót Lạc Uẩn, ngón trỏ cuốn lấy sợi tóc mềm mại của cậu.
Không khí dường như đã bị ngưng đọng, như là chỉ còn mỗi âm thanh rất nhỏ tràn ra từ giữa môi răng.
Một dấu vết đỏ hồng bất quy tắc nhanh chóng bị Lạc Uẩn cắn ra, bên trên còn phủ một lớp nước lấp lánh. Nhìn dấu vết do mình tạo ra, khuôn mặt Lạc Uẩn chín đỏ, nói lắp bắp: "Xong rồi."
"Bây giờ anh cũng có giống em, được rồi đúng không?" Phong Dã cúi đầu, không nhìn thấy vết trên cổ. Hắn dùng ngón trỏ ấn xuống làn da đang nong nóng, sau đó khoanh lại ấn ký.
"Vâng... Chắc là được." Khuôn mặt Lạc Uẩn vẫn ửng đỏ, cậu ngượng ngùng nhìn mắt Phong Dã rồi cúi xuống.
Sau đó cậu hoàn toàn ngây ngốc, đại não phản ứng chậm chạp, màu máu lan ra khắp khuôn mặt.
Cậu không rảnh lo thưởng thức dấu vết mà mình để lại nữa mà nhanh chóng xoay người muốn tránh xa Phong Dã đang dần trở nên nguy hiểm.
Cổ tay thon trắng của cậu bị Phong Dã nắm chặt. Lạc Uẩn bị kéo về phía sau, cơ thể mất thăng bằng ngã vào ngực Phong Dã.
"Gặp chuyện là muốn chạy à?" Khóe môi Phong Dã giương lên, cười rộ lên bất cần đời, "Từ bao giờ lớp trưởng lại trở nên vô trách nhiệm như thế này vậy?"
Đối mặt với từng bước ép sát của Phong Dã, sống lưng Lạc Uẩn nháy mắt trở nên căng cứng, giọng cậu run rẩy: "Em không có khơi chuyện, là tại anh dễ suy nghĩ bậy bạ, ý chí không kiên định."
"Em là Omega của anh mà." Phong Dã không cảm thấy có chỗ nào kì quái. Hắn ác liệt bật cười thành tiếng: "Từ bây giờ đến khi tập hợp vẫn còn sớm."
"Nên?" Lạc Uẩn còn không mở nổi mắt.
Cằm cậu bị Phong Dã nâng lên, cánh môi mềm mại bị Alpha khẽ cắn.
Ngón tay Lạc Uẩn hơi cuộn lại, lông mi đen nhánh không ngừng chớp, khóe môi mím chặt, vẻ mặt lộ vẻ thẹn thùng.
Phong Dã nhìn đôi mắt nhắm chặt của Lạc Uẩn, giọng nói lộ ra tiếng cười trầm khàn: "Đừng sợ, em mở mắt ra đi, anh sẽ không ăn em đâu."
Lạc Uẩn nghe tiếng, chầm chậm hé mắt. Sau đó cổ tay cậu bị Phong Dã giữ chặt, xương cổ tay bị vây trong lòng bàn tay ấm áp của Phong Dã rồi bị kéo xuống.
Cảm nhận được sự nóng bỏng trong lòng bàn tay, tiếng hít thở của Lạc Uẩn dừng lại. Phong Dã vùi đầu vào vai cậu, giọng như ngậm cát: "Có được không?"
Lạc Uẩn nuốt một cái, trái tim mất khống chế nhảy lên thình thịch, mu bàn tay vì dùng sức nên phiếm màu xanh trắng.
Cậu tốn rất nhiều thời gian mới để thoát ra một tiếng nho nhỏ từ khóe miệng: "... Được."
Bữa sáng bày biện trên bàn không ai quan tâm, theo thời gian trôi dần nguội lạnh.
***
Thành phố Hạ ở ngay cách vách Giang Thành, khoảng cách không xa nên bọn họ định đi bằng xe buýt.
Lạc Uẩn và Phong Dã thuê xe taxi chạy đến bến xe buýt, khi họ đến Tô Nùng và Thượng Quan Nghị đã đến sớm hơn họ mấy phút.
Nhìn từ xa, Tô Nùng đang ngồi trên hành lý ngẩng đầu tám chuyện với Thượng Quan Nghị.
Hình như Thượng Quan Nghị phát hiện ra bọn họ nên chỉ tay, Tô Nùng quay đầu nhìn lại. Khi thấy rõ, cậu ta nhảy xuống khỏi cái va li rồi chạy đến chỗ Lạc Uẩn.
Trên mặt Tô Nùng tràn ngập nụ cười: "Không phải sáng nay hai người dậy sớm nhất hả, sao lại còn muộn hơn bọn tớ nữa thế?"
Lạc Uẩn không ngờ sẽ bị hỏi câu này, cơ thể thoáng chốc căng chặt.
Phong Dã đáp lời, giọng như thường: "Trên đường bị kẹt xe."
"Vậy à?" Tô Nùng không nghi ngờ gì, cậu ta liếc thấy băng dán trên gáy hai người, sửng sốt.
Tô Nùng không hề nghĩ ngợi mà thốt lên hỏi: "Hai cậu bị thương cùng một chỗ à?"
Lạc Uẩn và Phong Dã: “...”
Biết ngay là sẽ bị nhìn thấy mà.
Vành tai Lạc Uẩn ửng đỏ, khuôn mặt vì xấu hổ nên đỏ lên.
Có trời mới biết khi ở nhà cậu đã bị Phong Dã lừa trồng dâu tây cho hắn như thế nào thôi.
Mỹ danh là có người giống cậu thì sẽ không còn xấu hổ nữa.
Nhưng nếu chỉ có mình cậu thì còn có thể tùy tiện che đi là được, có thể bảo là bị muỗi cắn, bất cẩn bị xước hoặc bịa ra lý do khác.
Nhưng nếu là một cặp tình nhân cùng bị thương ở gáy, nói ra ai tin?
So với việc để lộ ra khiến người đi đường suy nghĩ thì Lạc Uẩn cảm thấy che đi vẫn tốt hơn.
Tô Nùng nhìn ánh mắt cười như không cười của Phong Dã, khuôn mặt lập tức đỏ lên.
Cậu ta thật là ngu ngốc!
Vậy nên cậu ta không hỏi nữa mà chỉ yên lặng đi bên cạnh Lạc Uẩn. Họ đã đặt vé trên mạng trước rồi, Phong Dã và Thượng Quan Nghị đi lấy vé. Thấy bọn họ rời đi, Tô Nùng nhìn mặt Lạc Uẩn.
Cậu ta khẽ cười rộ lên: "Lớp trưởng, cậu và Phong Dã cũng kịch liệt quá chứ. Thảo nào hôm qua cậu lại hiểu nhầm được."
Đối mặt với sự trêu chọc của Tô Nùng, mặt Lạc Uẩn hệt như khúc gỗ.
"Nhưng mà không phải đến lễ Giáng Sinh cậu mới thành niên à?" Tô Nùng chợt nghĩ đến gì đó, cặp mắt trợn tròn: "Cậu và Phong Dã đã --"
“Sao có thể.” Lạc Uẩn vội vàng phủ nhận, “Chỉ là hôn một cái, không có làm chuyện khác.”
"A ~~" Tô Nùng tấm tắc hai tiếng, "Tớ bảo mà, cậu ta không có cầm thú đến mức ấy."
“Hai người cũng để lộ rõ ràng quá, mùa đông còn có thể che đại được, nhưng chúng ta đi biển cơ mà, rồi lại đi ngâm suối nước nóng. Mặc đã ít thì thôi, miếng băng dán của cậu càng thêm nổi bật."
Lạc Uẩn không suy nghĩ sâu như thế, được Tô Nùng nhắc cậu càng muốn đánh chết Phong Dã không nói gì mà để lại trên gáy cậu một dấu hôn hơn.
Thấy Lạc Uẩn vừa thẹn vừa bực, Tô Nùng cười hề hề đầy thần bí: "Tớ có mang theo một thứ có thể che đi dấu hôn một cách hoàn hảo đấy."
Lạc Uẩn nghe vậy, trong mắt đầy sự vui mừng: "Thậy không?"
"Ừ, là cái này." Tô Nùng mở vali lấy ra một cái hộp hình tròn: "Kem che khuyết điểm, Lộc Viên cho tớ mượn đấy."
“Cái này có thể che vết trên da đi. Hôm nay cậu có phát hiện ra tớ đẹp hơn không?" Tô Nùng khép va li lại, vặn nắp hộp tròn.
Lạc Uẩn nhìn mặt Tô Nùng, nhìn kỹ mới phát hiện ra cậu ta không có quầng thâm mắt. Thảo nào cậu thấy hôm nay Tô Nùng có tinh thần tốt như vậy.
Tô Nùng xé băng dán ra, thấy rõ vết đỏ, cậu ta làm mặt quỷ với cậu: "Tính chiếm hữu mạnh thế. Có khi nào là Phong Dã cố ý không? Đến lúc ra biển, người khác vừa nhìn thấy đã biết cậu là người đã có Alpha rồi."
Lạc Uẩn ngửa đầu để cho Tô Nùng bôi vào cổ giúp, yết hầu của cậu hơi ngứa. Lạc Uẩn chầm chậm nói: "Chắc không phải đâu, đầu óc anh ấy đâu có suy nghĩ nhiều như vậy đâu?"
"Tất cả Alpha đều vậy mà, không thể dùng lẽ thường để giải thích được." Tô Nùng xem đi xem lại, thấy ổn rồi mới hài lòng gật đầu: "Xong rồi đó, cậu xem."
Trong hộp kem che khuyết điểm có kèm theo gương, Lạc Uẩn nhìn thấy, có cảm giác rất thần kì, hình như thật sự giấu được.
Lạc Uẩn chưa thưởng thức được hai giây, Phong Dã và Thượng Quan Nghị đã đi lấy vé xe trở lại.
Loa thông báo vang lên, bốn người kiểm vé rồi lên xe.
Bọn họ chọn ghế liền, Phong Dã và Lạc Uẩn ngồi cạnh nhau, Thượng Quan Nghị và Tô Nùng ngồi chung, cách một lối đi nhỏ ở giữa.
Cất vali xong, Lạc Uẩn lấy tai nghe ra định nghe nhạc, sau đó... Cổ cậu bị Phong Dã gãi nhẹ
"Sao không thấy vết đỏ đâu nữa?" Phong Dã nâng cằm Lạc Uẩn lên, hàng mày hơi nhíu lại.
"Em che đi rồi, kem che khuyết điểm dùng khá là tốt đó." Lạc Uẩn nói, "Lát nữa về khách sạn em cũng bôi cho anh."
Đôi mắt Lạc Uẩn rất sáng, thật là đang thật lòng khen thứ đó dùng tốt.
Dấu dâu tây do Phong Dã cố ý dậy sớm để lại cho Lạc Uẩn cứ vậy mà không còn thấy bóng dáng.
Tuy Phong Dã không biết kem che khuyết điểm đã làm như thế nào, nhưng thứ hắn đánh dấu Omega thật sự đã không thấy, ánh mắt của hắn tối lại.
"Biết vậy anh nên..." Giọng Phong Dã trầm xuống, trong mắt lộ ra cảm xúc nguy hiểm.
Lạc Uẩn nhận ra không khí kì lạ, lòng cậu căng thẳng, trúc trắc nói: "Sao, sao vậy?"
Chẳng lẽ Tô Nùng nói đúng.
Tính chiếm hữu của Alpha thật sự mạnh đến vậy à?
Lạc Uẩn theo bản năng nuốt nước miếng, do dự có nên giải thích rằng kem che khuyết điểm có thể lau đi được hay không. Nhưng mà Tô Nùng có nói là vì đi bơi với ngâm suối nước nóng nên kem che khuyết điểm mà Lộc Viên cho là loại không thấm nước, dùng nước lau đi khá là khó.
Cậu cử động môi, chưa kịp nói gì, đuôi mắt bị bàn tay Phong Dã nhẹ nhàng chạm qua.
Cuối cùng, ngón tay của Phong Dã dừng ở sau cổ cậu, vuốt ve chỗ miếng dán tuyến thể bạc hà.
Sống lưng Lạc Uẩn thẳng lên. Lúc này Phong Dã cực kì không dễ chọc, cả người tràn ngập cảm xúc lạnh lẽo.
Tựa như cảm thấy không đủ, Phong Dã vê tóc sau vành tai cậu, ngửi mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt trên người thiếu niên.
Hô hấp phả vào mặt Lạc Uẩn, cả người cậu cứng đờ, ngồi im không dám động.
Đột nhiên cổ tay cậu bị Phong Dã nắm chặt, xương cổ tay bị bàn tay Phong Dã xoa nắn, tạo nên cảm giác hơi ngứa ngáy, tê dại.
Cổ tay của cậu rất nhỏ, da thịt như tuyết, nhàn nhạt ánh nắng nghiêng vào từ ngoài cửa sổ, hệt như phủ lên làn da trắng mịn như ngọc một một lớp lá vàng sáng nhạt.
Động tác tùy ý làm vành tai Lạc Uẩn trở nên đỏ bừng.
Phong Dã nhin chằm chằm Lạc Uẩn, chầm chậm cúi đầu, đồng thời nâng tay cậu lên.
Một nụ hôn thành kính rơi xuống mu bàn tay của cậu.
"Biết vậy anh đã cho em một cái đánh dấu tạm thời rồi." Phong Dã ghé sát tai cậu nói.
Vành tai Lạc Uẩn nóng lên, xấu hổ lan ra khắp người, cảm xúc căng thẳng chưa biến mất, Phong Dã càng dựa sát lại.
Âm thanh bên tai khàn vô cùng, Phong Dã nói với cậu: "Để trên người em nhiễm mùi của anh, khiến người ta vừa ngửi thấy sẽ biết..."
"Em... Là người đã có Alpha rồi."
Tính chiếm hữu và khống chế lúc này hoàn toàn lộ ra, mang theo sự xâm lược mạnh mẽ.
Đối diện với ánh mắt sáng quắc, khuôn mặt Lạc Uẩn hoàn toàn cháy rực.
***
Hôm qua tui đã có một ngày không vui vẻ nên là không có đăng chương mới được, xin lỗi mọi người nhe (´;ω;`)