Kỳ nghỉ hè dài hơn một tháng. Trường Số I giao rất nhiều bài tập, số lượng ít hay nhiều phụ thuộc vào kết quả học tập. Nói cách khác, Lạc Uẩn sẽ làm ít bài tập hơn Phong Dã.
Chỉ là qua tháng 9, tháng 10, cậu phải tham gia vòng chung kết lý hóa sinh nên nhiệm vụ cũng không nhẹ hơn Phong Dã bao nhiêu.
Qua kỳ nghỉ hè này, bọn họ sẽ lên lớp 12, phải đối mặt với cả một núi bài tập. Học sinh trong nhóm thỉnh thoảng oán giận hai câu, nhưng thật ra miệng chê nhưng cơ thể rất thành thật, thi thoảng còn thảo luận bài tập với nhau. Tất cả đều tiến hành đâu vào đấy.
Đầu tháng 8, mùa hạ càng lúc càng nóng.
Ở nhà đã quen tự do tự tại nên Lạc Uẩn chỉ mặc áo tay ngắn và quần năm phần, ống quần rộng thùng thình ôm cẳng chân vừa trắng vừa thẳng lại. Cậu đi tất, mắt cá chân thon gầy.
Làm bài tập mệt, trong lúc nghỉ ngơi, cậu nhìn ra bên ngoài. Ánh mặt trời bên ngoài chói mắt, có thể nhìn thấy từng đợt sóng nhiệt.
Hai hôm nay là sinh nhật của bác sĩ Lăng.
Mấy năm trước gia đình họ xảy ra mâu thuẫn. Năm nay Lăng Ý Tuyết muốn nhân cơ hội này cùng người nhà đi ra ngoài du lịch thư giãn, đồng thời phát triển tình cảm. Trước khi đi, y cũng mời Lạc Uẩn đi cùng.
Lạc Uẩn có thể phân biệt được bác sĩ Lăng không phải đang khách sáo, người nhà Phong Dã rất nhiệt tình, chỉ là cậu vẫn từ chối. Dù sao thì người một nhà mừng sinh nhật, cậu đi cùng không thích hợp lắm, cũng không được tự nhiên.
Đêm thứ hai sau khi Phong Dã ngồi máy bay rời khỏi Giang Thị, Lạc Uẩn không ngờ sẽ trùng hợp đến thế.
Cậu bất chợt đến kỳ phát tình. Vốn đang nằm trên giường xoát kho đề, làn da sau cổ bỗng nóng lên, từng luồng nhiệt chạy dọc từ xương cùng đến khắp người, hương hoa sơn chi ngào ngạt.
Hai má cậu ửng hồng. Cậu theo bản năng cầm điện thoại, muốn gọi cho Phong Dã.
Nhưng trước khi gọi lại nhớ ra Phong Dã đã đi du lịch với người nhà rồi, vậy nên cậu bò dậy, lấy thuốc ức chế đặc hiệu từ trong cặp ra.
Khi tiêm thuốc, tay cậu run rẩy làm không nổi, lần đầu không nhắm trúng mạch máu, lần hai mới tiêm thành công. Khi thuốc có hiệu quả, vệt ửng đỏ trên mặt dần tan biến, Lạc Uẩn ngồi trên mép giường nghỉ hồi lâu, sau đó cảm giác cô đơn và buồn ngủ lan đến.
Lần này không có Phong Dã ở đây an ủi.
Nhận thức được điều này, trong lòng Lạc Uẩn trống vắng. Những kỳ phát tình trước, Phong Dã đều sẽ ôm cậu ngủ. Được chăm sóc quá tốt nên lần này chỉ có một mình, cậu có chút không quen.
Nhưng không muốn làm phiền đến hứng thú du lịch của Phong Dã nên cậu không nói cho hắn biết chuyện này.
Buổi tối Phong Dã gọi điện thoại đến, nghe giọng nói yếu ớt của Lạc Uẩn, Phong Dã hỏi mấy lần, Lạc Uẩn mới chậm chạm nói chuyện kỳ phát tình.
Đầu kia im lặng thật lâu, đến nỗi Lạc Uẩn suýt nữa thì ngủ mất.
"Lạc Uẩn, anh rất giận đấy." Phong Dã dừng lại, không muốn nặng lời với Lạc Uẩn, "Lần sau không được làm vậy nữa."
Phong Dã dùng mặt và vai kẹp điện thoại, tay mở tủ. Quần áo vừa xếp vào lại bị nhét lại vào va li đựng đồ.
Lúc này Lạc Uẩn hơi hôn mê, chỉ mơ màng nghe thấy Phong Dã nói hắn rất tức giận.
Giọng điệu hình như rất nghiêm túc.
Cậu biết Phong Dã vì bị lừa dối nên mới giận.
Lạc Uẩn cuốn chăn chặt hơn, giọng mềm như mèo nhỏ: "Anh đừng giận, sau này em nhất định sẽ nói cho anh đầu tiên mà. Em đã tiêm thuốc ức chế rồi, an toàn lắm."
"Mà không thể không nói, tiền nào của nấy, có tác dụng thật." Lạc Uẩn làm dịu không khí căng thẳng, nghĩ nghĩ lại nói: "Anh ở bên kia vui chơi với người nhà đi, em một giấc là ổn rồi."
Ngón tay cầm điện thoại của Phong Dã siết lại, ngữ giọng trầm xuống: "Em phát tình, anh không có tâm trạng chơi đâu, anh về với em."
"Không cần đâu..." Lòng Lạc Uẩn ấm áp. Rõ ràng không có pheromone của Phong Dã trấn an, nhưng trò chuyện cùng hắn thôi đã như được trấn an rồi.
"Nhưng mà anh muốn về." Phong Dã mím môi nói, "Anh yêu em mà."
Câu nói hòa với âm thanh điện lưu, vành tai Lạc Uẩn tê dại như có dòng điện chạy qua.
Lạc Uẩn bất giác im lặng, mặt ửng nóng: "À... Vậy anh muốn về thì về đi, nhớ nói rõ cho bác sĩ Lăng biết, đừng quá sốt ruột."
Cậu thật sự rất nhớ nhiệt độ cơ thể ấm áp của Alpha. Lúc ôm sẽ cho cậu cảm giác được cưng chiều, được quan tâm, được chăm sóc và cảm giác an toàn.
***
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng mà chuông cửa đã bị ấn vang lên.
Lạc Uẩn xoa đôi mắt nhập nhèm, ngốc mấy giây mới lê dép lê đi mở cửa.
Ngoài cửa, Phong Dã xách va li, sống lưng thẳng tắp, hàng mày nhíu chặt.
Khi thấy Lạc Uẩn, thấy cậu không sao, trái tim co chặt mới hoàn toàn thả lỏng lại.
"Chuyến bay sớm nhất." Giọng Phong Dã mang theo chú oán trách. Hắn đang trách bản thân mình.
Do gấp gáp trở về nên tóc hắn lộn xộn. Mấy hôm trước Phong Dã mới đi cắt tóc, dưới những câu nói ngon ngọt "màu này được nhiều Omega thích nhất" của thầy Tony mà hắn bị lừa nhuộm thành màu xanh của biển.
Mái tóc đen bị cắt mỏng đi, tóc mái dài đến lông mày, chỉ cần vuốt ra sau sẽ để lộ ra vầng trán đầy đặn mịn màng, càng hiện rõ ngũ quan lập thể rõ nét của hắn hơn.
Từ trước đến giờ Phong Dã chưa bao giờ để tâm đến chuyện phải mặc gì, bởi vì cách một khoảng thời gian, trong nhà sẽ đưa quần áo mới đến, hắn sẽ mặc những thứ đó.
Eo thon vai rộng, dáng người cao 1m9 xuất sắc. Bản thân hắn chính là một cái giá áo di động.
Có thể là do kỳ phát tình nên Lạc Uẩn cảm thấy hình như hắn đẹp trai hơn một chút thì phải.
Cực kì đẹp.
"Tiêm thuốc xong em có khó chịu ở đâu không?" Phong Dã vào cửa, để va li ở huyền quan, sau đó thay giày.
"Không có." Lạc Uẩn mặc một cái áo ngủ vải cotton, trán toát ra lớp mồ hôi mỏng, vải bị mồ hôi làm ướt dính vào người, phác họa ra dáng người mảnh khảnh của thiếu niên.
Tuy rằng đã tiêm thuốc ức chế, nhưng Omega trong kì phát tình vẫn luôn khô nóng, vô cùng mong muốn được tiếp xúc thân thể với Alpha.
"A, anh làm gì thế?" Cơ thể Lạc Uẩn bỗng bay lên không. Cậu chưa kịp phản ứng đã bị Phong Dã ôm eo bế lên.
Lạc Uẩn sợ đến mức vội vàng ôm cổ Phong Dã. Tư thế này khiến Lạc Uẩn chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể hôn đến khuôn mặt và cánh môi mỏng của hắn.
Môi Phong Dã hơi khô, có thể nhận ra hắn đã lâu rồi không uống nước.
Sau lưng và khủy tay dán lên lòng bàn tay ấm áp của Alpha.
Nhịp tim của cậu trở nên nhanh hơn.
"Làm gì?" Phong Dã cụp mắt, nhìn cần cổ mảnh khảnh của Lạc Uẩn, giọng hơi khàn: "Còn có thể làm gì? Lại đâu thể làm em đâu, đương nhiên là ôm em về phòng ngủ."
Tuy chỉ là đùa một chút nhưng Lạc Uẩn lại cảm thấy cả người đều ửng nóng.
Vừa được đặt xuống giường, Lạc Uẩn bị Phong Dã ôm chặt, tuyến thể mẫn cảm sau cổ bị ấn nhẹ. Lạc Uẩn nhớ ra mình đã tiêm thuốc ức chế.
Lạc Uẩn che cổ lại, đôi mắt màu hổ phách long lanh nước: "Em tiêm thuốc rồi, anh không cần cắn đâu"
Phong Dã không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cậu. Đối diện với đôi mắt đen như mực, Lạc Uẩn chầm chậm bỏ bàn tay sau cổ ra: "Lần này... Anh không cần đánh dấu tạm thời."
"Ừm, anh biết." Giọng Phong Dã lộ ra chút nuối tiếc, hắn vén những sợi tóc xung quanh tuyến thể lên.
Làn da nơi này rất trắng trẻo, ngay cả lông tơ rất nhỏ cũng có thể nhìn thấy, nơi tuyến thể còn lưu giữ dấu vết mơ hồ do hắn cắn lúc trước.
Đột nhiên cảm thấy ngứa răng.
Mắt Phong Dã tối sầm lại, vùi đầu vào hõm vai Lạc Uẩn, cố sức ngửi cậu.
Chiếc mũi cao thẳng đặt trên xương quai xanh, giọng Phong Dã run rẩy: "Nhưng mà, anh muốn... Đánh dấu em."
Nói rồi hắn nhẹ nhàng xoa vành tai Lạc Uẩn. Đang trong kì phát tình nên da Lạc Uẩn lập tức nóng lên.
Đã tiêm thuốc rồi còn cắn nữa, đau lắm.
Giọng Lạc Uẩn thỏ thẻ: "Nhưng mà..."
"Hử?" Giọng Phong Dã giương lên.
Lạc Uẩn lại mềm giọng nói: "Vậy được rồi."
Pheromone trong phòng trở nên nồng hơn, dịu dàng lại lưu luyến. Khi đánh dấu tạm thời nặng hơn, Lạc Uẩn bất giác ngước cằm lên.
Cổ cậu trắng nõn thon dài, do ngước lên nên hơi dùng sức, hai sườn cổ kéo căng.
Yết hầu không hiện rõ, nhưng do kỳ phát tình nên cả người cậu ửng hồng, vô cùng xinh đẹp.
Khi đánh dấu kết thúc, Lạc Uẩn phát ra một tiếng than nhẹ, mềm như bông. Đó là âm thanh thỏa mãn.
Phong Dã nghe được khiến lòng nhộn nhạo. Hắn nhịn không được hôn vành tai Lạc Uẩn: "Sau này không được gạt anh, biết chưa?"
"... Biết." Lạc Uẩn ôm eo Phong Dã, cọ trái cọ phải, khuôn mặt dựa vào ngực hắn, tìm một vị trí thoải mái rồi ngủ, mặt mày đều giãn ra.
"Ôm anh thật sự thoải mái hơn một chút." Cậu cong mắt lên, nói.
Khóe môi Phong Dã cong lên, hắn kéo dài âm ra, hỏi: "Chỉ một chút?"
"Nhiều thêm một chút nữa." Lạc Uẩn dùng ngón tay để so, trong mắt chứa nụ cười nhẹ nhàng.
Kỳ phát tình của Omega thường là ba đến bốn ngày, cho dù đã đánh dấu tạm thời, nhưng mấy hôm nay Lạc Uẩn rất dễ bị trêu chọc ra phản ứng.
Dù là chuyện gì Phong Dã vẫn luôn quan tâm cậu, lúc nào cũng ưu tiên cảm nhận của cậu trước.
Trong nhà ngoại trừ hai người họ, không có người khác, có đôi khi bị Phong Dã ôm vào giường ngủ, cậu chợt mở to mắt hoảng hốt nhận ra không chỉ là phòng, giường, mà ngay cả người cậu cũng nhiễm đậm hương bạc hà.
Hệt như bị nhuộm đẫm rồi vậy.
Cứ như thế mà thuận lý thành chương, Phong Dã ở lại nhà Lạc Uẩn mấy ngày.
Từ giờ đến khi đi học còn một đoạn thời gian khá dài, ban ngày rảnh rỗi, Lạc Uẩn và Phong Dã cùng nhau làm bài tập, hoàn thành rất nhanh chóng.
Trên bàn bày một chồng bài tập dày. Phong Dã không thể tin được mà cảm thán: "Bài tập ở đây còn nhiều hơn bài tập hồi cấp hai của anh nữa."
Lạc Uẩn tựa lưng vào ghế, cười hỏi: "Có phải cảm giác rất kì diệu không?"
"Thật sự." Phong Dã nhìn tin nhắn trong nhóm Alpha, đã có học sinh lo lắng đưa ra câu trả lời trong nhóm.*
* 已经有生于忧患的学生 群里提前预定答案了 (Qt: đã có sống ở gian nan khổ cực đệ tử bầy ở bên trong sớm dự định đáp án.) Giúp tuii với (●´⌓'●)
Ngoại trừ bài tập, thật ra Phong Dã cũng không hề nhẹ nhàng. Có khi buổi chiều hắn phải về học bù, hơn nửa kì nghỉ hè đều dành cho gia sư.
Khoảng thời gian này, dựa theo hình thức thi đại học thì ngoại trừ ngữ văn, hắn đã làm rất nhiều bài thi, nhưng mỗi lần tính tổng điểm đều ở mức độ đó.
Hệt như gặp phải bình cảnh, làm chuyện tốn công vô ích vậy.
Hắn biết từ thành tích thấp đi lên có không gian tăng lên rất lớn, cũng đã nghĩ đến việc sau đó thành tích sẽ tăng rất chậm.
Nhưng mà không ngờ là sẽ chậm đến thế.
Tâm trạng bất giác trở nên nóng nảy.
"Nghỉ ngơi hai ngày trước đi, bây giờ anh giống rất nhiều người trong lớp, là đang đợi số lượng trở thành chất lượng." Lạc Uẩn dịu dàng an ủi hắn, "Chuyện này không thể vội được, môn Văn và môn Anh phải tích lũy từng ngày. Chúng ta còn có cả một năm để từ từ cố gắng mà."
Phong Dã cụp mắt, nhỏ giọng ừ một tiếng
Hắn chỉ muốn nhanh chóng đuổi kịp người mình thích mà thôi.
***
Cách lúc đi học còn hơn mười ngày, Thượng Quan Nghị nhắc tới sinh nhật của Tô Nùng ở trong nhóm.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra cậu ra rất hưng phấn.
Thượng Quan Nghị: [Chúng ta đi thành phố bên cạnh chơi đi, bên kia có biển, còn có suối nước nóng tự nhiên, lại không cần đi xa nên đi đi về về cũng rất tiện]
Tô Nùng: [Mong chờ! Mắt lấp lánh.jpg]
Nhận được tin nhắn, Lạc Uẩn nằm trên sô pha cười, ngón tay ấn xuống màn hình gửi đi một cái sticker chờ mong.
Sắp đến khai giảng nên phải tranh thủ còn thời gian nghỉ hè để hưởng thụ, cũng là để giảm bớt áp lực học tập cho Phong Dã.
"Anh cũng đi chứ?" Lạc Uẩn dùng cẳng chân cọ Phong Dã đang ngồi bên cạnh.
Cậu không nghĩ nhiều, chỉ tùy tiện hỏi vậy, nhưng sau đó cổ chân cậu bỗng bị Phong Dã nắm lấy.
Lạc Uẩn không hiểu sao, nhìn qua: "Anh niết em làm gì?"
Phong Dã cười một tiếng, đứng dậy cúi người dựa sát vào, giọng điệu lành lạnh: "Em nói xem anh có đi không? Lần sau em cứ hỏi chuyện ngu ngốc như này thử xem nhé."
[Có phải mông lại ngứa rồi không?]
Hắn cúi người khiến pheromone trên người Alpha ập đến.Cảm giác tồn tại cực kì mạnh mẽ.
Lạc Uẩn chợt mở to hai mắt, ấm ức ngày trước còn hiện rõ trước mặt. Yết hầu cậu trượt nhẹ, nghĩ đến cảm giác bị đánh, cơ thể căng lại.
Cậu dịch thoát cổ chân, bất giác lùi ra sau, giọng rất không tự nhiên: "Em chỉ hỏi anh một chút thôi, lỡ như anh có chuyện khác thì sao. Em đây là đang tôn trọng anh."
Khi cậu dịch ra sau, bả vai hơi nhô lên, xương quay xanh lõm xuống tạo thành đường cong xinh đẹp.
Áo thun to rộng theo động tác mà phác họa vòng eo mảnh khảnh.
Lạc Uẩn không giấu đi cảm giác căng thẳng, phản ứng này giống như Omega bị Alpha bắt nạt chạy trối chết vậy.
Hắn có đáng sợ đến vậy không?
Phong Dã nheo mắt, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Lạc Uẩn.
Đối diện không đến một giây, Lạc Uẩn vội vàng dời mắt.
"Em cứ trốn ra sau làm gì?" Phong Dã nhướng mày, nắm cẳng chăn thon nhỏ của Lạc Uẩn, da thịt trắng như tuyết ở cằng chân bị bàn tay ấn xuống. Phong Dã chỉ hơi dùng chút sức, Lạc Uẩn đã bị hắn kéo sang.
Ống quần rộng thùng thình bị xốc lên, Lạc Uẩn hoảng loạn kêu một tiếng, nhấc chân đặt trên đùi Phong Dã.
Gan bàn chân có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Alpha.
Rất nóng.
Lạc Uẩn theo bản năng nuốt nước miếng, giọng như muỗi kêu: "Anh đừng làm bậy... Có phải anh vừa định đánh em không?"
"Em nói rõ ra, cái gì mà đánh em, anh làm sao nỡ?" Phong Dã buông tay, cúi người dựa sát vào, hơi nóng khi nói chuyện phả xuống lông mi Lạc Uẩn, làm hại mí mắt Lạc Uẩn vẫn luôn nóng bừng.
"Rõ ràng anh nghĩ thế..." Tim Lạc Uẩn như nổi trống, cậu liều chết nói thật: "Anh muốn đánh mông em. Trước kia em đã nói còn đánh lần nữa là em sẽ giận, không tha thứ cho anh nữa đâu."
"Anh chỉ nghĩ một chút thôi mà." Phong Dã bật cười, hắn nhìn chằm chằm cánh môi mềm mại của Lạc Uẩn, cúi đầu hôn nhẹ.
Đầu lưỡi cuốn lấy môi Lạc Uẩn, thiếu niên bị hắn hôn đến mặt đỏ tai hồng.
Phong Dã trầm giọng nói: "Anh đã đồng ý không đánh mông em rồi."
Lạc Uẩn bán tín bán nghi, nhìn ngón tay thon dài của Phong Dã, chầm chậm thở nhẹ ra một hơi:" Vậy... Em tạm thời tin anh."
"Mà dù cho có việc thì anh vẫn muốn đi với em." Phong Dã xoa đầu cậu, "Đây là sinh nhật của bạn thân em, anh là bạn trai em, cho nên cũng là bạn của Tô Nùng."
Giọng hắn toát ra một chút bất đắc dĩ và cưng chiều.
"Cũng phải." Nghe hắn nói vậy, mặt Lạc Uẩn ửng đỏ. Tự biết mình đuối lí nên cậu nói sang chuyện khác: "Em muốn ăn dưa hấu."
"Anh đi bổ." Phong Dã từ sô pha đứng lên, lười biếng đi vào bếp.
Khi bưng mâm đựng trái cây ra, nhìn đến sô pha, Phong Dã sửng sốt.
Khi hắn đi vào bếp, Lạc Uẩn đổi tư thế nghỉ ngơi. Lúc này cậu đang nằm sấp đè lên ghế, hai cẳng chân trắng nhỏ cuốn vào nhau lắc lư. Cậu ôm di động chơi chăm chú.
Chỗ mà Lạc Uẩn sợ bị hắn đánh...
Có vẻ rất vểnh.
Cơ thể Lạc Uẩn chẳng có bao nhiêu thịt, chỉ có chỗ này có vẻ xúc cảm khá là tốt.
Phong Dã lại nhìn một cái, hàng mày bỗng cau lại.
Quên thương lượng với Lạc Uẩn sau này có thể đánh chỗ đó hay không.
Vừa nhớ đến dáng vẻ Lạc Uẩn ấm ức khóc lóc kêu đau, hắn liền không chịu nổi.
Phong Dã vừa đi qua, lập tức đối diện với đôi mắt hơi giận của Lạc Uẩn.
Lạc Uẩn nghe đến choáng váng.
Mặt cậu đỏ hồng, ngồi dậy, giọng điệu giận dỗi: "Anh nằm mơ đi."
"Ha ha." Phong Dã lười biếng cười một tiếng, bỏ mâm trái cây xuống, "Anh còn chưa nói gì đâu, em đã bóp chết hy vọng của anh từ trong nôi rồi."
"Anh nghĩ cũng đừng nghĩ!" Lạc Uẩn xoa khuôn mặt đang ửng nóng, cầm miếng dưa hấu cắn từng miếng.
Dường như để hả giận nên cậu cắn thật mạnh.
Nước dưa hấu màu hồng nhạt dính vào khóe môi, khiến đôi môi bị hôn đỏ càng thêm đỏ.
Lạc Uẩn chỉ vào vết cắn trên miếng dưa hấu, uy hiếp nói: "Còn nghĩ linh tinh nữa thì thứ em cắn không phải là dưa hấu đâu, mà là anh đấy."
"..."
Phong Dã yên lặng một chốc, sau đó bỗng cười rộ lên.
Câu uy hiếp này thật là khiến người ta sợ hãi.