Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 881






Chương 881

Lông mi run rẩy, khóe mắt có hơi ướt át Hoàng Trường Minh xoa nhẹ lưng cô, chau mày hôn khô giọt

nước mắt của cô: “Ngọc Anh, em muốn nhận ông ấy không?”

Cả người Lam Ngọc Anh cứng đò Cô không trả lời, cũng gần như không trả lời được.

Hoàng Trường Minh không ép cô mà là tiếp tục hỏi: “Có hận ông ấy không?”

“Hận ông ấy?” Trong mắt Lam Ngọc Anh có hơi mê mang, lại đột nhiên cười lên, khàn giọng nói: “Em hận ông ấy làm gì? Ông ấy thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của em, cảng không nói gì đến chuyện vứt bỏ mẹ con em, sao em lại hận ông ấy chứ…”

Lê Hoài Lâm không biết gì cả Chỉ cho rằng người con gái mình yêu không giữ lời hứa, sau khi chia tay liền quay người gả cho người khác, thậm chí ngay cả sự tồn tại của cô còn không biết gì, càng đừng nói tới hận, e là cho dù muốn trách cô cũng không biết nên trách từ đâu, hơn nữa bây giờ ông ấy đã lấy vợ, cũng có một cô con gái..

Nghĩ đến đứa con gái kia của ông, cô mím môi lại Hoàng Trường Minh kéo đầu cô ra, dùng trán cụng vào, ánh mắt bĩnh tĩnh lại sâu thảm: “Cho dù thế nào, em đều có anh”

Lam Ngọc Anh hít hít mũi, giống như một con cún nhỏ, đáng thương gật đầu Có cái ôm của người yêu an ủi, dường như cho dù trời sập xuống cũng không hề hoang mang hay sợ hãi, tuy răng ngày hôm sau tỉnh lại, mắt Lam Ngọc Anh vì khóc mà có hơi sưng lên, nhưng trong lòng cô thì lại thỏa mãn.

Lam Ngọc Anh không để mí mắt tiếp tục tùy ý sưng lên nữa, tìm thím Lý lấy đá lạnh chườm lên, đợi lát nữa cô còn phải ra ngoài Hôm nay phải đi tiễn bạn thân Trương Tiểu Du lên máy bay.

Hoàng Trường Minh ăn sáng xong cũng không lập tức đi công ty mà là lái xe cùng cô đến sân bay.

Lúc hai người họ chạy tới thì Trương Tiểu Du đã sớm tới rồi, đang đứng xếp hàng làm thủ tục bay và gửi hành lý, cô ấy chỉ có một cái vali hành lý nho nhỏ hơn 50cm, nhìn không hề giống ra nước ngoài, mà càng giống đi vùng khác công tác vài hôm hơn.

Trương Tiểu Du thò đầu ra hô lên: “Ngọc Anh, cậu đợi tớ một lát, sắp làm xong rồit”

Lam Ngọc Anh gật đầu, cùng Hoàng Trường Minh đứng bên ngoài dây rào màu vàng đợi ‘Sau khi đã làm xong hết tất cả, Trương Tiểu Du cầm hộ chiếu và thẻ lên máy bay đi qua: “Tổng giám đốc Minh cũng tới à!”

“Tới tiên cô” Hoàng Trường Minh mím môi Trương Tiểu Du không khỏi cảm kích cười lên.

Chia ly vẫn luôn khiến người ta đau buồn, cũng có trăm ngàn cái không nỡ, hai người bạn thân nắm tay nhau, dường như có những lời dặn dò nói mãi không hết, nhưng thời gian lại đang vô tình trôi đi, đài phát thanh đã bắt đâu nhắc nhở tất cả hành khách mau chóng làm kiểm tra an ninh.

‘Sao Lam Ngọc Anh lại không chú ý tới được, trong lúc nói chuyện, tâm mắt của Trương Tiểu Du cứ luôn vượt qua hai người họ mà liếc về phía cổng, cứ như đang đợi người nào đó.

Thật ra cô cũng vậy, từ đâu đến cuối vẫn luôn nhìn ngang ngó dọc, nhưng đều không thấy được bóng dáng quen thuộc muốn thấy.

“Ngọc Anh, tớ phải xếp hàng làm kiểm tra an ninh rồi!” Trương Tiểu Du mở, miệng nói.

Lam Ngọc Anh nghe vậy liền cau mày vội vàng nói: “Hay là…đợi thêm chút nữa đi?”

“Còn đợi gì nữa?” Trương Tiểu Du nhún nhún vai, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng, nói: “Nếu mình còn không vào thì cửa kiếm tra an ninh cũng sắp đóng rồi, mua vé máy bay làm mình tốn tới mấy ngàn đô đó, mình không muốn để lỡ máy bay đâu!”

“Nhưng bác sĩ Sinh vẫn chưa tới.” Lam Ngọc Anh cần môi, tầm mắt hận không thể rà quét hết mỗi cái ngóc ngách của phòng chờ ở sân bay: “Anh ta biết hôm nay cậu đi không? Có lẽ là trên đường kẹt xe rồi, nói không chừng anh ta sẽ đến nhanh thôi!”

Nói xong, cô liền dùng khuỷu tay âm thầm thọc người bên cạnh một cái Nhận được ám hiệu của cô, Hoàng Trường Minh lại đi qua bên cạnh hai bước lấy điện thoại ra.

‘Đây đã không phải cuộc đầu tiên anh gọi, nhưng từ đầu tới cuối đều không có ai nhận, một lát sau, anh lại quay lại, bất lực lắc đầu với cô.

Sau khi Trương Tiểu Du nhìn thấy động tác nhỏ của họ liền cười nhẹ ra tiếng: “Thôi bỏ đi! Không có anh ta tiễn mình cũng đâu có mất miếng thịt nào, lại nói, mình cũng đâu phải dẫn người ra nước ngoài thị sát, còn cần vung tay hô lên một tiếng là phải có rất nhiều người tới tiên chứ! Có cậu là đủ rồi!”