Chương 882
Tuy Lam Ngọc Anh rất sốt ruột, nhưng cũng không có cách gì, nếu còn làm lỡ thêm nữa thì đúng thật không thể lên máy bay rồi, chỉ có thế biến thành một tiếng thở dài: “Cá nhỏ, chăm sóc tốt cho bản thân nha! Một mình ở bên ngoài, lại còn là đất nước xa lạ, nhất định phải cẩn thận đói”
“Cậu yên tâm đi, cậu cũng vậy, đợi tớ sắp xếp ốn thỏa hết thì sẽ gọi cho cậu!” Trương Tiểu Du vừa cười vừa ôm cô.
“Ừm…” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Bởi vì bốn năm trước cô cũng từng rời khỏi Sài Gòn bước vào thành phố khác, vậy nên rất đồng cảm, chỉ là duyên phận giữa cô và Hoàng Trường Minh chưa hết, trăm ngàn biến đổi rồi văn ở bên nhau như cũ, cô cũng mong bạn thân của mình cũng có thể hạnh phúc được như mình, chỉ là không biết duyên phận giữa Trương Tiểu Du và bác sĩ Sinh đã hết hay chưa.
Trương Tiểu Du cầm chặt số hộ chiếu, tươi cười cực kỳ rạng rỡ với hai người họ: “Ngọc Anh, tổng giám đốc Minh, tớ đi đây, sau này chúng ta giang hồ gặp lại…”
Cuối cùng còn làm ra một tư thế ôm quyền tạm biệt Chỉ là sau khi xoay người, ánh mắt vẫn không nhịn được quét một vòng trong sân chờ/ Rời đi là quyết định cô sẽ không thay đối, cũng là một loại lựa chọn, nhưng trong lòng vẫn mong anh có thể đến tiễn mình, ít nhất có thể trước khi rời đi được gặp một lần, nhưng…thôi vậy!
Trương Tiểu Du ưỡn thẳng sống lưng, lần này bước chân không còn ngừng lại nữa Lam Ngọc Anh nhìn bóng dáng cô đơn của bạn thân dần dần rời xa, đau lòng đến mức khóe mắt đỏ lên, không khỏi oán giận cằn môi: “Bác sĩ Sinh cũng thật là!”
Lam Ngọc Anh là thật sự uất ức dùm bạn thân, vậy nên không nhịn được lấy Trần Phong Sinh ra quở trách: “Cá nhỏ cũng đã đi rồi, anh ta lại còn nhẫn tâm tới mức ngay cả đi tiễn cũng không đi! Uổng cho em luôn cảm thấy anh ta là một người đàn ông có thế gánh vác nối trách nhiệm, em thật sự hối hận chết rồi, trước kia còn nói giúp cho anh ta trước mặt cá nhỏ, khuyên hai người họ hòa hợp lạ “Khụ, cô Anh, nói xấu sau lưng người khác không tốt lắm nhỉ?”
Một giọng nam mang theo ý cười đột nhiên truyền đến từ sau lưng hai người họ.
Hai người quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông có thân hình cao lớn đang lười biếng bước đến, cởi chiếc áo blouse trắng kia ra, cũng không mặc tây trang, một chiếc áo cổ tròn ngắn tay, bên dưới là một chiếc quần dài ôm chân màu xanh đậm, đôi mắt đào hoa hơi lướt qua trên người mặt người ta liền dường như có thể hớp hồn, không phải Trần Phong Sinh thì còn ai?
Lam Ngọc Anh sững sờ, phảng phất như nhìn thấy được cậu ấm nhà họ Trần kia.
Ý thức được vừa nãy mình mới nói gì, mặt cô liền đỏ lên.
Chỉ là lúc này đã không thể lo đến có lúng túng hay không nữa, Lam Ngọc Anh cau mày sốt ruột nói: “Bác sĩ Sinh, sao bây giờ anh mới đến hải Lẽ nào là trên đường kẹt xe? Lần này tiêu rồi, không đuổi kịp rồi, nếu anh đến sớm năm phút là được, nhưng bây giờ cá nhỏ đã vào trong đó rồi!”
Cô nhón chân nhìn vào đội ngũ đang xếp hàng chờ quả, đã sớm không còn bóng dáng của Trương Tiểu Du rồi im tra an ninh, kết “Trễ sao? Tôi cảm thấy không trết” Sắc mặt Trần Phong Sinh bình tĩnh, dường như không hề có một chút hoảng loạn nào.
Lam Ngọc Anh vì sự bỏ lỡ của hai người mà tiếc nuối không ngừng: “Sao lại không trễ chứ! Cá nhỏ đã lên máy bay chờ rồi, đã sắp bay rồi!”
Sau khi Trần Phong Sinh nghe xong lại chăm chậm lắc đầu nói: “Cô Anh, cô nhầm rồi, tôi không hề muốn tới tiễn cô ấy”
“Vậy anh..” Lam Ngọc Anh chau mày.
Hai tay dần dần nằm chặt, khó trách khỏi có chút tức giận.
-Trần Phong Sinh thấy vậy liền cười, móc trong túi ra hộ chiếu và thẻ lên máy bay đã làm xong từ trước: “Tôi chuẩn bị đi máy bay, khéo ghê, nơi đến cũng là Nam Phi!”
“Cậu thật giỏi đấy!” Hoàng Trường Minh cong môi cười lên.
Lam Ngọc Anh sững sờ, còn bước lên trước một bước, tỉ mỉ xác định điểm đến trên về máy bay.
Đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh hơi híp lại, trong mắt tràn đây ánh sáng tối tăm mang ý nghĩ nhất định phải có được: “Cô Anh, cô yên tâm, tôi sẽ không để cô ấy bay ra khỏi lòng bàn tay tôi đâu!”
Ngữ khí này nghe vào cứ luôn có cảm giác cần răng nghiến lợi, Lam Ngọc Anh không nhịn được xoa xoa cánh tay, nhưng thực ra lại đang thở phào một hơi Mười phút sau, Trần Phong Sinh cũng nói: “Tôi đi làm kiểm tra an ninh đây!”