Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 880






Chương 880

“Ừm, trên đường có hơi kẹt xe” Hoàng Trường Minh cởi áo khoát ra.

Lam Ngọc Anh biết, anh không phải vì công ty tăng ca ở lại xử lý công việc, mà là đã đi một chuyến tới bệnh viện.

Tâm mắt nhìn xuống, dừng lại trên túi hồ sơ làm bằng da trâu trong tay anh.

Hoàng Trường Minh cũng chú ý tới, đôi môi mỏng vừa định động đầy thì cô lại đột nhiên nói: “Vẫn là ăn cơm trước đi.

“Ừm” Anh gật đầu.

Lam Ngọc Anh bới cho anh và bánh bao nhỏ vừa mới chạy qua mỗi người một bát cơm đầy tràn, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống, chỉ là ánh mắt vẫn luôn rũ xuống, không dám liếc về phía túi hồ sơ da trâu kia.

Ánh đèn chiếu lên mặt cô, bên dưới mí mắt chiếu ra hai cái bóng râm nặng, nề.

Sau khi ăn cơm xong cô cũng không mở miệng, cứ vùi đầu vào phòng bếp cùng thím Lý.

Mãi cho đến hơn chín giờ mới lề mà Iề mề lên lầu vào phòng ngủ.

Hoàng Trường Minh đã tắm xong, đang ngồi bên giường đợi cô, mà trong bàn tay anh chính là túi hồ sơ da trâu kia Giống như sắp đối mặt nên có hơi hoang mang trốn tránh, lại giống như còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, Lam Ngọc Anh cúi đầu nhanh chóng đi qua người anh, sau khi tỏ vẻ bận rộn chỉnh sửa ga giường cả nửa ngày thì cô mới hơi nhắm mắt, đứng dậy chậm chạp đi về hướng anh.

Nhưng, dù sao cũng phải đối mặt ả lại từ sâu trong lòng cô cũng rất muốn biết.

Hoàng Trường Minh hơi chau mày, thu hết sự rối rảm lúc này của cô vào mắt, cũng thấy đau lòng cho cô, anh thở dài một hơi, đi qua ôm nhẹ lấy vai cô, sau đó trâm giọng chầm chậm nói: “Ngọc Anh, có kết quả xét nghiệm rồi”

Lam Ngọc Anh căng thẳng đến ngừng thở.

Hai tay dùng sức nằm chặt lại, chỉ trong mấy giây như vậy mà đã ướt đẫm cả lòng bàn tay, cô cảm thấy tìm mình dường như sáp vọt ra khỏi lồng ngực.

Ánh mắt của cô nhìn chăm chằm vào môi anh, nhìn hai cánh môi dày mỏng liên tục khép vào mở ra, sau đó từng chữ từng chữ nhảy vào tai cô: “Em và chú Lâm đúng là quan hệ cha con!”

Bốn chữ cuối cùng kia cứ lặp đi lặp lại trong lòng cô.

Tuy rằng đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý để đối mặt với chân tướng, nhưng sau khi tất cả suy đoán đều đạt được chứng thực thì đối với cô mà nói lại giống như một trận mưa bão.

Lam Ngọc Anh nhẹ giấy ra khỏi lồng ngực anh.

Thật sự là hai chân đã có hơi đứng không vững, cô đi về phía trước hai bước, cúi người ngồi lên giường.

Hai tay đặt hai bên nắm chặt ném giường, nhưng nệm cao su quá mềm, căn bản không nấm chắc được, cũng giống như tâm trạng của cô lúc này vậy.

“Không ngờ ông ấy thật sự là ba của em…”

Lam Ngọc Anh cúi đầu, thanh âm nhỏ xíu nỉ non câu này.

Hoàng Trường Minh nhìn bộ dáng ngơ ngác của cô, trong lòng liền nghẹn lại, anh cũng đi qua ngồi xuống, giống như ôm trẻ con mà ôm cô lên đùi mình, hai tay chéo vào nhau ôm lấy eo cô để cô dựa lưng vào mình.

May mà cửa phòng ngủ đang đóng, nếu không để bánh bao nhỏ hay thim Lý thấy được thì chắc cô xấu hố chết mất.

Lam Ngọc Anh chầm chậm ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẩm của anh: “Minh, ông thật sự là ba của em sao? Ba ruột?”

“Phải!” Hoàng Minh Hoàng mím môi, ngữ điệu trâm thấp mà khẳng định: “Quan hệ huyết thống giữa hai người đã đạt chín mươi chín phần trăm, ông ấy đúng thật là ba eml”

Lam Ngọc Anh không nói chuyện nữa, cô vùi mặt vào sâu trong lồng ngực anh Nhớ đến những lần gặp nhau sau khi quay lại Sài Gòn, cô và Lê Hoài Lâm ở gần như vậy, nhưng chưa từng nghĩ rắng đối phương là người cha có quan hệ huyết thống với mình, mà lần đâu tiên khi hai người họ gặp nhau trên máy bay, thì cũng chỉ là người lạ, nếu không phải trong âm thầm có dấu vết để tìm kiếm có khi cả đời này họ đều sẽ chỉ là người xa lạ.

Ông ấy gọi mình là cô Anh, mà cô khách sáo gọi ông là ông Lâm.