Trương Tiểu Du cúi đầu đỏ bừng mặt.
Lối ra không rộng lắm, lại có nguy cơ sập xuống bất cứ lúc nào, nên khi ra ngoài cần phải chú ý hơn.
Khi Trương Tiểu Du thận trọng cong eo đứng dậy, đột nhiên cô nghe thấy.
tiếng rên rỉ đau đớn ở bên cạnh, liền vội vàng hỏi: “Cầm thú, anh bị sao vậy?”
Lúc này có ánh sáng, cô đã có thể nhìn rõ, phát hiện ống quần bên trái của anh rất đen, tất cả đều là máu đông lại “Trời ạ, sao lại có nhiều máu như vậy!” Trương Tiểu Du hoảng hốt nói.
Chiếc áo blouse trắng bị lấm bẩn bởi bùn và máu, trông rất đáng sợ.
Cô nhớ lúc trước khi ngã từ trên cầu thang xuống, cô luôn được anh ôm trong lòng với tư thế che chở hoàn toàn, ngay cả khi chạm đất, cô cũng được anh đệm cho, ngoại trừ vết xước ở khuỷu tay, thì cô hoàn toàn không có bất cứ chấn thương nào.
Hắn là vào lúc đó, anh đã bị thương bởi vì bảo vệ cho cô!
“Thảo nào hơi thở của anh rất năng riề và gấp gáp…
Cô cản khóe miệng, cảm thấy anh thật sự còn ngốc hơn cả cô!
Trần Phong Sinh không để cho cô nhìn nữa, anh uế oải cong môi: “Không sao, anh chưa chết được đâu!”
Khi khu nhà cấp bốn sụp đố hoàn toàn, cô có thể sợ hãi, nhưng anh thì phải duy trì sự tỉnh táo, nếu không cái mạng nhỏ của hai người sẽ thật sự khó.
mà giữ được. Anh không có chút do dự nào, toàn bộ quá trình đều ôm chặt lấy cô, khi cầu thang sập xuống, anh chỉ lo bảo vệ cho cô, không ngờ chân trái của anh lại bị đầu kia của xà ngang đập trúng, cơn đau ập đến như bị đập nát chân.
Anh không nói với cô là bởi vì sợ cô sẽ lo lầng Nước mắt của Trương Tiểu Du lại trào ra, cô buộc bản thân phải kìm lại, nhất định yêu cầu các anh lính phải cứu anh ra trước.
Đội ngũ y tế và tình nguyên viên chờ đợi bên ngoài vô cùng vui mừng khi thấy họ được cứu sống, Cảm giác thấy lại ánh mặt trời cũng khiến người ta rất phấn khích, không ngờ bên ngoài trời đã gần tối, bọn họ đã bị kẹt bên trong đống đổ nát hơn sáu tiếng đồng hồ.
Sau dư chấn, lều trại lại được gia cố thêm cho vững chắc, Trần Phong Sinh dựa vào thành chiếc giường đơn, ổng quần tây bên chân trái bị y tá trực tiếp dùng kéo cất ra.
Trương Tiểu Du lo lắng hỏi bác sĩ đang làm việc: “Sao rồi?”
“Không sao, không sao!” Bác sĩ cười nói: “Tuy rắng bị đập trúng, nhưng may là chỉ bị một đâu xà đập vào. Sức cản đã giảm đi rất nhiều. Không có gì nghiêm trọng, chắc là không bị nứt hay gãy xương gì đâu, nhìn qua thì có vẻ như chỉ bị tốn thương phần mềm thôi. Nhưng mà sáng mai vẫn nên theo xe cấp cứu đến bệnh viện huyện chụp X – quang cho chắc! Vê phần vết thương do bị đinh sắt cào rách thì cần làm sạch và khâu lại, hơn nữa còn phải tiêm phòng uốn ván nữa”
Những vết máu trước đó cô nhìn thấy chính là do bị định sắt cào trúng, bây giờ máu đã đông lại Sau khi rửa sạch vết thương bằng dung dịch oxy già, bác sĩ ngồi xuống bên mép giường bắt đầu bận rộn làm việc.
Lúc này, đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh không nhìn bác sĩ, mà nhìn Trương Tiểu Du một cái rồi lười biếng hỏi: “Bà Trần, nếu được cho thêm một cơ hội lựa chọn, vậy em có xông vào đó không?”
“Nếu cho anh một cơ hội lựa chọn khác thì sao?“ Trương Tiểu Du cần môi hỏi “Anh sẽ vào” Trần Phong Sinh cong môi, không chút do dự trả lời Trương Tiểu Du khẽ xoán hai bàn tay lại, cũng thấp giọng mà kiên định nói Em cũng vậy!”
‘Yết hầu của Trần Phong Sinh cuộn lên lăn xuống, dùng ngón tay ngoắc ngoäc về phía cô: “Làm sao bây giờ, anh lại muốn hôn ngươi rồi!”
Đôi má của Trương Tiểu Du đỏ bừng, cô nhìn anh chảm chẳm với vẻ xấu hổ và rối rắm.