Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1347




Giảng co vài giây, Trương Tiểu Du vẫn chọn cách nhắn nhịn, liếm môi, xấu hổ quay mặt đi..

Mười phút sau, cuối cùng họ cũng ra khỏi phòng vệ sinh nam.

‘Vẻ ửng hồng trên mặt Trương Tiểu Du lan đến tận mang tai, cánh tay của Trần Phong Sinh đặt lên vai cô, bên tai còn nghe được anh trêu ghẹo: “Đều là vợ chồng với nhau rồi, còn ngại cái gì!”

Cô mim chặt khóe miệng, mặc kệ anh.

Trở lại lều, vì chân trái bị thương, cử động bất tiện nên Trần Phong Sinh nắm trên giường đơn nghỉ ngơi.

Trương Tiểu Du rót một cốc nước nóng đưa qua, nghe được anh hình như nói câu gì đó: “Không cho phép em cùng với cái tên không có não kia liếc mắt đưa tình với nhau!”

“Không có não?” Cô cau mày.

Thấy anh hừ lạnh một tiếng, sau khi hiểu được anh ám chỉ ai, cô không vui sửa lại: “Người ta không phải là tên không có não, cậu ta vấn là sinh viên đại học, hơn nữa đặc biệt có duyên, cậu ta cũng đến từ Sài Gòn! Tuổi còn trẻ như vậy mà đã giác ngộ được, đến tình nguyện ở khu vực bị thiệt hại nặng riề nhất, là một cậu bé ngoan!”

“Nếu còn khen cậu ta nữa thì em ra khỏi lều của anh đif’ Trần Phong Sinh ảm đạm nói.

“Vậy em đi nha?” Trương Tiếu Du buông tay.

Ngay lập tức, cô quay lại sải bước ra khỏi lều, mang vẻ mặt không sợ anh chút nào.

Giọng nói tức giận của Trần Phong Sinh từ phía sau truyền đến: “Cá vàng nhỏ!”

‘Sau vài phút, cửa lều lại được mở ra, Trương Tiểu Du vừa đi ra ngoài đã quay trở lại, Trần Phong Sinh cũng đã nằm ngửa, trên tay còn cầm điếu thuốc hút.

“Thấy cô đi vào, anh giật mình, sau đó tức giận hỏi: “Không phải em đi rồi saot”

“Em đưa cơm cho anh!” Trương Tiểu Du trừng mắt với anh một cái, ý chỉ hộp cơm trên tay.

Trần Phong Sinh khẽ nhướng mày, sắc mặt nhanh chóng thay đối, trong nháy mắt hiện lên một chút đắc ý, anh dập điếu thuốc trong tay, trưng ra bộ mặt nuông chiều cầm lấy hộp cơm cô đưa.

Trương Tiểu Du mở hộp cơm đưa cho anh, cau mày nói: “Sau này không được kêu họ là tên không có não, nhất là khi có người ở đó, họ có tên đàng hoàng, là Trương Thanh Phong!”

“Nghe tên như pháo nổ ấy!” Trần Phong Sinh chê bai.

“Cáu” Trương Tiểu Du bĩu môi, sau đó lại chớp mắt, cố ý trêu chọc anh: “Phong Sinh, anh yên tâm đi, em dù có cắm sừng anh thì cũng không tìm người nhỏ tuổi hơn mình để quen đâu!”

Quả nhiên, sắc mặt Trần Phong Sinh vừa dịu lại thì lại nhăn nhó: “Em có.

cho anh ăn không!”

“Ăn!” Trương Tiểu Du tràn ngập vui sướng.

Nhìn thấy chân trái của anh vẫn còn băng bó mà đau lòng, xem anh là bệnh nhân nên cũng không tiếp tục trêu chọc mà chậm rãi nói: “Anh chắc cũng đã nghe nói rồi, người anh cậu ta muốn em giới thiệu bạn gái cho cậu ta, hay là anh xem thử có cô y tá thực tập nào trong bệnh viện anh không? Xung quanh em không có ai cả, cả hai người bạn thân nhất của em đều ở nước ngoài rồi, em họ em cũng đã có bạn trai, hình như người duy nhất còn lại là Tô Yến!”

Trương Tiểu Du lúc này mới dừng lại, lẩm bẩm: “Nhưng không phải tuổi tác chênh lệch quá lớn sao? Mà bây giờ chuyện tình chị em cũng rất phổ biến”

“Em không sợ anh hai ăn thịt em à?” Trần Phong Sinh chậm rãi nói “Hả?” Trương Tiểu Du sửng sốt.

Cô từng nhìn thấy cảnh Trần Phong Niên cưỡng hôn Tô Yến trong bệnh viện, nhưng thật ra sau đó cô cũng đi xác minh lại, Tô Yến không thừa nhận, sau đó cũng chỉ nói anh ấy chí là bố của Linh Nhi mà thôi.

Trương Tiểu Du cau mày hỏi: “Không phải nói anh hai muốn kết hôn sao?”

Sau khi Trần Phong Sinh vì chuyện kết hôn riêng tư của mình mà cãi nhau với Trần Phong Kiên, trong ba năm rưỡi tiếp theo, quả thật nguyên nhân gián tiếp là vì cô, như anh đã hứa, chưa bao giờ anh bước vào nhà họ Trần một bước nữa, tình cảm bố con giữa hai người vẫn lạnh nhạt Tuy nhiên, anh và hai người anh ở trên vẫn hòa hợp, cho nên cô cũng đã nghe anh nhắc đến chuyện kết hôn của Trần Phong Niên, cũng đoán được kết quả chỉ là mối quan hệ hôn nhân thương mại mà thôi.