Bác sĩ đang quấn băng cho vết thương của anh nghe vậy liền ho khan một tiếng, xấu hổ nhắc nhỏ: “Bác sĩ Sinh, tôi sẽ băng xong sớm thôi!”
Trương Tiểu Du hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nữa.
Sau khi màn đêm buông xuống, khu vực thiên tai yên tĩnh trở lại nhưng công tác tìm kiếm cứu nạn vẫn chưa hề dừng bất kể một giây nào.
Ngay khi Trương Tiếu Du cầm nước ra khỏi lều, cô liền thấy chàng thiếu niên vui vẻ chạy đến: “Chị Tiểu Du, may quá, chị không sao! Quả nhiên người tốt sẽ được ông trời phù hộ, đây, áo của chị này!
“Cảm ơn!” Trương Tiếu Du vươn tay nhận lấy.
Ban ngày khi cô chuẩn bị chạy vào khu nhà cấp bốn, chàng trai trẻ này vẫn cố gắng hết sức để ngăn cô lại, biết rắng cậu ấy lo lẳng cho sự an toàn của mình, trong lòng cô thực sự cảm kích.
“Chị Tiểu Du, bác sĩ Sinh không sao chứ?” Cậu thanh niên nhìn cô hỏi.
Trương Tiểu Du mỉm cười: “Anh ấy không sao, chỉ là bị thương một chút, nhưng không nghiêm trọng!”
“Ừf’ Chàng trai gật đâu, gãi đầu nói: “Chị Tiếu Du, em thấy chị còn trẻ như.
vậy mà đã kết hôn đúng là quá sớm! Không giấu gì chị, em vẫn còn chưa có bạn gái, nhà chị chỉ có một mình chị thôi sao, chị có em gái không, có thể giới thiệu cho em được không?”
“Em gái à… Chị là con một, nhưng mà chị có một người em họ!” Trương Tiểu Du suy tư rồi vội xin lỗi nói: “Nhưng mà cô ấy đã có bạn trai rồi, hơn nữa hình như cũng yêu nhau hơn ba năm nay rồi!”
Mặc dù cô chưa gặp bạn trai của em họ mình nhiều lảm, nhưng bọn họ có vẻ hợp nhau, cũng rất quan tâm nhau, cô không thể chọc gậy bánh xe được!
“Bạn bè xung quanh cũng được!” CHàng trai nói rồi có chút ngượng ngùng; “Tốt nhất người mọi mặt tính cách đều giống như chị vậy, có ai như vậy không?”
“Không có!”
Một giọng nam u ám nhàn nhạt vang lên.
Trương Tiểu Du quay lại, liền nhìn thấy Trần Phong Sinh với vẻ mặt âm trầm.
Trương Tiểu Du kinh ngạc, vội vàng bước tới, lo lắng hỏi: “Phong Sinh? Sao anh lại xuống giường, không phải bác sĩ vừa dặn tối nay phải năm nghỉ ngơi nhiều hơn, cố gắng đừng nhúc nhích sao!”
“Anh muốn đi toilet” Vẻ mặt Trần Phong Sinh như thiếu nợ nói “Vậy anh đi đi!” Trương Tiểu Du gật đầu.
Con người có ba việc gấp, đây là điều dễ hiểu thôi.
Chỉ là Trần Phong Sinh không động đậy, mà đôi mắt thì nhìn chấm chãm cô: “Anh đi lại hơi khó khăn, em đi cùng anh đi!”
” Trương Tiểu Du xấu hổ mở miệng.
Cậu thanh niên ở bên cạnh hào hứng nói: “Bác sĩ Sinh, hay là em đi cùng với anhl”
“Em “Không cần!” Trần Phong Sinh lập tức từ chối, khuôn mặt càng xấu xa: “Em là vợ anh, những việc riêng tư như đi vệ sinh em không giúp, chẳng lẽ lại làm phiền người ngoài à?
Trương Tiểu Du bị anh nói như vậy, chỉ có thể chịu đựng đưa tay ra dìu anh.
Điều kiện ở khu vực thiên tai rất hạn chế, họ thường ngủ trong lều, nhà vệ sinh cũng được dựng tạm bợ, nam nữ hai bên riêng biệt, cô dìu Trần Phong Sinh đi vào trong, sau đó muốn nhanh chóng đi ra.
“Anh giải quyết đi!”
‘Vừa mới quay đầu đã bị anh nắm lấy tay: “Anh làm gì vậy?”
Trần Phong Sinh dựa vào tường một tay ra hiệu: “Giúp anh cởi quần!”
Trương Tiểu Du nghiến răng, không biết làm sao đành đưa tay ra cởi thắt lưng của anh, từ trước đến giờ cô chỉ làm chuyện cởi quần cho đàn ông đúng hai lần, mà lần nào cũng làm cho anh!
Cô cảm thấy hai má mình như muốn nố tung: “Được rồi..”
“Tiếp tục!”
Trương Tiểu Du ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, dùng ánh mắt cảnh cáo anh như vậy là đủ rồi.
Trần Phong Sinh làm như không nhìn thấy, lười biếng thúc giục cô: “Nhanh lên, nếu không anh không nhịn được đâu! Hơn nữa đâu phải lần đầu em nhìn thấy!”