Lúc Trương Tiểu Du lật người từ cửa số nhảy vào, mảnh thủy tinh trên tầng hai rơi xuống suýt chút nữa thì đập vào mặt cô. Không phải là cô không nghe thấy tiếng chàng trai trẻ hét lớn gọi mình lại ở phía sau, nhưng tốc độ của cô vẫn không hề chậm lại Không phải là cô không sợ, chẳng qua là không kịp suy nghĩ mà thôi Trên thực tế, cũng giống như sự cố y khoa mà họ gặp phải khi mới đăng ký kết hôn, việc chặn nảm đấm kia thay anh gần như là bản năng tự nhiên của cô, căn bản là không có thời gian để suy nghĩ trước sau Rất nhiều gạch đá và ván gỗ đều đã bị vỡ vụn, cô dõi mắt nhìn xung quanh mà thậm chí còn không nghe thấy một tiếng động nào.
Khóe mắt Trương Tiểu Du rớm nước, cô vô cùng hoảng sợ, không tìm thấy bất cứ ai còn thở, cô đi lên tầng mà không hề để ý đến cái cầu thang nhìn rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể sập xuống. Tìm hết một lượt cả lầu trên và dưới, nhưng từ đầu đến cuối đều không tìm thấy bóng dáng của Trần Phong, Sinh.
Đúng lúc đang vô cùng bất lực, cô đột nhiên nhìn thấy dưới chân mình có một chiếc ống nghe.
Trước mắt cô bất hiện lên hình ảnh anh đang đeo ống nghe và khám cho.
nạn nhân Trương Tiểu Du nuốt nước bọt, rồi lùi lại nửa bước, cô hoảng sợ cúi người nhặt ống nghe lên, nhìn gò đất cao bên cạnh chỗ ống nghe rơi, trong lòng cô không khỏi đau đớn.
Cô rất sợ, sợ rằng Trần Phong Sinh sẽ giống như cha mẹ cô trước đây, sau khi hai người họ được tìm thấy từ dưới xe lên thì chỉ có thể đắp vải trằng, từ đó ra đi mãi mãi Đừng mà.
Tìm anh, nhất định phải tìm được anh!
Lúc này, trong lòng Trương Tiểu Du chỉ có duy nhất một suy nghĩ n quỳ sụp xuống bên gò đất kia và bắt đầu chuyển những tảng đá và ván gỗ rơi trên đó ra, cố gắng tìm cho bằng được gương mặt tuấn tú và đôi mắt đào hoa của anh.
Trường giọt nước mắt rơi xuống, chảy ướt đẫm cả gương mặt cô.
Trương Tiểu Du thực sự tất sợ, sợ rằng anh sẽ bỏ lại cô giống như ba mẹ, sợ rằng sinh mạng của anh cứ như vậy mà dừng lại. Cô chưa từng khẩn thiết thỉnh cầu, mong rắng trên đời này thật sự có thần linh có thế nghe thấy lời nguyện cầu của cô, đế cho anh có thế được bình an vô sự!
Cô biết mình đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm đến cỡ nào, chỉ cần dừng lại một giây là sẽ thêm một giây nguy hiểm, nhưng trong lòng cô không phải là đang lo cho mình, mà là nghĩ hoàn cảnh nguy hiểm thế này, nếu như tìm thấy anh muộn hơn một giây thì anh sẽ gặp phải nguy hiểm nhiều thêm một giây.
Cô tiếp tục di chuyển những tảng đá và tấm gỗ nặng trịch, bụi bay mù mịt, nhưng cô vẫn không thể tìm thấy anh.
Tay cô đã dính đầy bùn đất, thậm chí có mấy ngón tay đã bị gãy.
Nước mắt làm mờ tầm nhìn của cô, nhưng Trương Tiểu Du vẫn không dám dừng lại “Cá vàng nhỏ!”
Đột nhiên, một giọng nói trâm ấm truyền đến.
Trương Tiểu Du giật mình, hồi lâu sau mới cố gắng phân biệt. Khi chắc chân rằng âm thanh đó không phải phát ra từ đống đổ nát bị chôn vùi dưới lớp đất đá kia, mà rõ ràng là từ phía sau cô, hơi thở của cô gần như đã dừng lại. Cho đến khi bóng đáng cao lớn và thẳng tập kia phản chiếu trong con ngươi, cô mì “Rầm” một tiếng, vứt bỏ gạch đá trong tay, thì thầm kêu lên: “Câm thú…”
Vì quỳ dưới đất quá lâu nên đầu gối cô đã tê rần.
Trương Tiểu Du lảo đảo đứng dậy, chạy nhanh về phía anh, đầu cô chúi vào trong ngực anh, ôm chặt lấy vòng eo rân chắc của anh, trong lòng vẫn còn sợi hãi, cô vừa khóc vừa cười nói: “Làm em sợ chết khiếp, em còn tưởng rẵng sẽ không tìm thấy anh nữa chứ! Vừa rồi có một cái ống nghe rới ở đây, em còn tưởng rằng là anh… em thật sự sợ anh vùi lấp bên dưới… Thật tốt quá, anh không sao! Nhờ trời phù hội”
‘Yết hầu trên cổ Trần Phong Sinh khẽ chuyển động.
Khoảnh khắc cô nhào vào trong lòng anh, đôi tay đang buông thống của anh cũng nhanh chóng ôm lấy cô, trái tim đang treo lơ lửng kia cuối cùng cũng rơi xuống.
Đôi mắt đào hoa đảo qua ống nghe bị ném trên mặt đất, quả đúng là không sai, lúc đến chữa trị cho người còn sống sót, bởi vì vết thương quá nghiêm trọng nên trong lúc gấp gáp đưa người lên trực thăng, anh đã quên mất ống nghe, chỉ nhớ cầm hòm thuốc.