Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1340




Giống như những lều khác, rất nhiều bác sĩ và y tá cũng chạy ra khỏi lều, nhưng trong rất nhiều bóng áo trắng trước mặt, cô lại không tìm được bóng.

dáng cao lớn kia, lòng cô chợt chùng xuống.

Cô lao tới, túm lấy nữ y tá đưa hộp cơm tối qua: “Bác sĩ Sinh đâu?”

“Lâm sao bây giờ…” Nữ y tá hiển nhiên là cũng rất hoảng hốt “Tôi đang hỏi cô đấy, bác sĩ Sinh đâu rồi?” Trương Tiểu Du có chút nóng nảy.

nên liền cao giọng hỏi lại lần nữa.

Nữ y tá đưa tay về một phía, run run nói: “Bác sĩ Sinh ở trong khu nhà cấp bốn đó. Mười lăm phút trước, có một người linh đến nói rằng đã tìm thấy một người còn sống sót bị chôn vùi bên trong, cần có bác sĩ qua đó. Tôi muốn đi theo cùng họ, nhưng bác sĩ Sinh lại không cho, mà bảo tôi ở lại chăm sóc những người bị thương khác. Mà cơn dư chấn vừa xảy ra, khu nhà cấp bốn đó.

Trương Tiểu Du nhìn theo hướng nữ y tá chỉ và thấy khu nhà cấp bốn kia mặc dù vẫn còn nguyên hình dáng ban đầu, nhưng nó bên trong thì đã đổ nát, đặc biệt là còn có thể nhìn thấy nhiều chỗ đã đổ sập hoàn toàn, cửa cũng bị chặn bởi một hòn đá lớn.

Trong thời gian ngắn như vậy, Trần Phong Sinh còn phải chữa trị vết thương, không thế nào kịp thoát ra ngoài được…

‘Sau khi thoáng rùng mình, Trương Tiểu Du buông tay nữ y tá ra, không chút suy nghĩ chạy vào trong dãy nhà.

Chàng thanh niên nhanh chóng túm lấy tay áo của cô và cố gắng ngăn cản: “Chị Tiểu Du, chị không được đĩ! Hiện tại ở khu đất bãng phẳng là an toàn nhất.

Dư chấn vừa xảy ra. Các căn nhà thấp đó có thể đổ sập bất cứ lúc nào, rất nguy hiểm!”

“Câu buông tôi ra!” Trương Tiếu Du lo lắng.

Thấy không thoát ra được, cô dứt khoát gi tay lên kéo khóa áo, cởi luôn áo khoác ngoài ra.

‘Vừa thoát khỏi sự lôi kéo của cậu ấy, cô liền nhấc chân lao vào khu nhà cấp, bốn, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa, vì cửa không vào được nên Trương Tiểu Du đành nhảy qua cửa sổ. Bóng dáng mảnh mai thoáng cái đã không thấy đâu Cậu thanh niên cầm áo của cô trên tay, xoắn xuýt đến mức xoay vòng vòng.

tại chỗ Cậu ấy nhìn thấy một bóng người mặc quân phục màu xanh lá cây đi qua, liền vội vàng lao tới, đang định giải thích sự tình thì lại nhìn thấy một bóng dáng cao lớn màu trắng, chàng thiếu niên sửng sốt: ‘Bác sĩ Sinh, sao anh lại ở đây?”

“Vậy thì tôi nên ở đâu?“ Trần Phong Sinh nhàn nhạt hỏi lại “Nữ y tá vừa rồi không phải nói là anh tới khu nhà cấp bốn kia cứu viện rồi sao?“ Chàng thiếu niên ngây người.

‘Trần Phong Sinh nhấc dây buộc hòm thuốc trên vai lên: “Tôi ra ngoài từ lâu rồi. Nạn nhân bị thương rất nghiêm trọng. Trang thiết bị ở đây có hạn. Tôi chỉ băng bó khẩn cấp thôi, vừa rồi đã đưa người lên trực thăng rồi!”

Nhìn thấy cậu nhóc đang cầm trên tay một chiếc áo khoác của con gái, nhìn kỹ lại, anh liền nhận ra đó là áo của Trương Tiểu Du Đôi mắt đào hoa nheo lại, đang định trâm giọng hỏi thì lại nghe thấy thiếu niên đột nhiên lo lảng hét lên: “Thế này thì toi rồi!”

“Cái gì?” Trần Phong Sinh nhíu mày.

“Chị Tiểu Du!” Chàng trai chỉ về hướng khu nhà cấp bốn, giọng nói run run: “Vừa rồi sau dư chấn, chị ẩy còn tưởng chị không ra ở khu nhà cấp bốn đó! Em nói là nguy hiểm, nhưng không được. thôi đi. Sống mà cô ấy vẫn lao vào! khu nhà cấp bốn ấy không vững chắc, có thể sập bất cứ lúc nào.

Giọng nói chưa hạ, bóng dáng cao lớn đã sớm không thấy đâu nữa.

Trên mặt đất chỉ còn lại cái rương thuốc bị vứt chỏng chơ.

Trong đám đông ở phía sau, một người Mông che miệng thì thầm: “Chúa ơi, lại có người chạy vào khu nhà kỉ: Chàng trai trẻ cũng giống như lúc nãy, đợi đến khi cậu ấy có phản ứng thì đã không kịp nữa rồi, chỉ có thể đứng ngây ra đó cùng với áo khoác và hòm thuốc mà bọn họ vứt lại, một lúc sâu cậu ấy mới nóng nảy dậm chân.

Cặp vợ chồng này…

Thật đúng là không muốn sống nữa!