Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1342




‘Trần Phong Sinh siết chặt cánh tay, ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của cô, anh không chỉ siết chặt đến mức khiến cô kêu lên vì đau, cơ bắp trên tay tay anh nổi lên rõ mồn một, máu trong người cũng nóng lên.

Anh nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nảy sinh một suy nghĩ xấu xa, anh dán môi lên vành tai cô, hỏi: “Không phải em đã nói chẳng qua giữa chúng ta chỉ là hợp đồng hôn nhân thôi sao? Nếu như anh chưa ra ngoài thì sao, em liều.

mạng xông vào đây làm gĩ?”

Trương Tiểu Du cảm thấy xương cốt của mình sắp bị anh bóp nát rồi, nhưng trong lòng cô lại vui vẻ nhiều hơn, vì có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc.

của người đàn ông bên cạnh mình, Anh không hề bị đất đá vùi lấp, anh còn sống sờ sờ ở trước mặt cô!

Nghe thấy anh chất vấn, Trương Tiểu Du cũng cần răng, nắm chặt lấy áo blouse trằng của anh, khẩu thị tâm phi nói: ”… Đương nhiên là vì em sợ phải làm góa phụ rồi!”

‘Sau một hồi ủ rũ, cô ngẩng đầu lên, vừa vặn đụng phải đôi mắt đào hoa quyến rũ của anh.

Thấy anh đang nhìn mình mỉm cười, ánh mắt sâu thảm ẩn chứa những cảm xúc mà cô không thể hiểu được, như một hồ nước sâu không thấy đáy, không ngừng hút cô vào.

Nhịp tìm của cô đột ngột trở nên rối loạn.

“Trần Phong Sinh nâng tay lên chạm vào đỉnh đầu cô, từ từ vuốt ve Mọi người đều biết được sự kinh khủng của động đất, biết rõ khu nhà cấp bốn này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, và nó có thể nuốt chứng tính mạng của cô ngay lập tức, nhưng cô vẫn có thế không để ý đến sự ngăn cản của người khác, hoàn toàn không chút do dự.

Khi anh vừa tìm được cô, cô đang quỳ gối trên đất, đưa lưng về phía anh, hai tay không ngừng đào bới trên đống đổ nát…

Những cảm xúc lo lắng và đau đớn trên gương mặt cô hoàn toàn không phải là giả, nước mắt lại càng thêm không thể lừa dối ai, cô sợ anh thực sự gặp nguy hiểm, cô lo lắng cho anh, đau bưồn cho anh!

“Anh nhìn em như thế làm gì!”

Trương Tiểu Du thấy rất mất tự nhiên vì bị anh nhìn như thế, cô có chút xấu hổ cần môi, sau khi quay mặt đi thì liền đẩy anh ra: “A, ra ngoài trước đi..

“Ừ! Trần Phong Sinh đổi tư thế, khoác tay lên vai cô.

Dù sao khu vực xung quanh cũng rất nguy hiểm, quả thực không thể ở lại lâu được.

Bởi vì bọn họ đang ở trên lầu hai, nên hai người bước nhanh tới cầu thang gỗ, ai ngờ mới vừa đi xuống đến giữa chừng thì đột nhiên có tiếng động vang lên, cầu thang rung lên có vẻ cảng thêm nguy hiểm, tựa như ngay giây tiếp theo là có thể đổ sụp xuống.

“Cầm thú, âm thanh gì vậy?” Một trận bụi rơi xuống trên trán cô, Trương Tiểu Du nằm chặt cánh tay anh, âm thầm nuốt nước bọt: “Có phải là lại xảy ra dư chấn không?”

“Không phải!” Trần Phong Sinh nhíu mày.

Trương Tiểu Du còn chưa kịp thở phào thì đã suýt khóc lần nữa vì nghe anh nói với giọng điệu nghiêm nghị: “Khu nhà cấp bốn này hình như sắp sập rồi!”

Trương Tiểu Du vô thức ngẩng đầu lên và nhìn thấy xà nhà trên mái đang rơi thẳng xuống.

Ngay lúc đó, bậc thang dưới chân cũng không còn vững nữa, cả người hoàn toàn mất trọng tâm, cô không khỏi sợ hãi hét lên: “A!”

Cảm giác sợ hãi giống như khi tàu lượn siêu tốc lao xuống từ trên đỉnh dốc, nhưng điều khiến cô bớt sợ hãi hơn chính là Trần Phong Sinh luôn ôm chặt cô vào lòng, trong mấy giây nhanh chóng rơi xuống, đầu cô luôn được bàn tay lớn của anh che chắn, bên tai cô là hơi thở nặng nề và gấp gáp của anh.

Sau một tiếng vang dữ dội và kịch an tĩnh lại thế giới xung quanh cuối cùng cũng Bọn họ rơi từ giữa tầng một và tầng hai xuống, tất cả không gian trong tầm nhìn của hai người đều tối om, họ không thể nhận ra bất cứ mùi vị nào ngoại trừ bụi bãm.

Điều đáng lo ngại nhất đã xảy ra! Nhưng may mắn thay, tốc độ phản ứng của Trần Phong Sinh rất tốt, xà ngang của ngồi nhà rơi xuống ngay sau bọn họ. Trần Phong Sinh phản ứng rất tốt, nhanh tay kéo cô trốn vào một góc nhỏ.

Vi nơi đó quá hẹp nên cả hai không ai dám nhúc nhích, cô vẫn năm cuộn tròn trong ngực anh, trong tư thế được anh che chở.