Cuộc sống năm ba cấp ba là chiến trường không nhìn thấy khói thuốc súng, đối thủ có thể là người khác hoặc cũng có thể chính là chính bản thân bạn.
Thức dậy lúc năm giờ sáng để học từ vựng, sáu giờ sáng chạy bộ để học từ vựng, sáu giờ rưỡi ăn sáng xong rồi đến trường.
Sau khi ăn trưa lúc 12 giờ, làm bài cho đến lúc bắt đầu buổi học đầu tiên vào buổi chiều.
Sau khi dùng bữa tối lúc 5:30 chiều, làm bài cho đến khi lớp tự học đầu tiên bắt đầu.
Về đến nhà lúc 11 giờ, làm bài đến rạng sáng, tắm rửa rồi ngủ nghỉ, chào đón một ngày mới bắt đầu.
Tuyến thời gian ba thời điểm này theo một đường thẳng, trường học căn tin rồi đến nhà ở, lặp đi lặp lại.
Nó nhàm chán và đơn giản, nhưng thời gian trôi qua rất nhanh.
Đối với Tông Bách mà nói, thứ mà anh thiếu nhất chính là thời gian.
Anh giống như một miếng bọt biển không ngừng hấp thụ tri thức, anh muốn học nhiều hơn một chút, tốc độ nhanh hơn một chút, không chỉ bởi vì anh đã tụt lại phía sau quá nhiều, mà còn bởi vì người mà anh muốn theo đuổi chính là sự tồn tại mà anh ngưỡng mộ.
Ngoại trừ giờ lên lớp và bài tập giáo viên giao, mỗi ngày anh đều tự bổ sung cho mình ba bộ bài thi, thấy không đủ thời gian thì giảm thời gian ăn ngủ, nhưng thời gian rèn luyện thân thể thì không được ít hơn. Nếu thân thể suy sụp thì làm sao anh có thể chăm sóc “đặc biệt” cho cô được đây?
Sau khi hoàn thành thời gian tự học tối rồi về nhà, anh đi tới trước bàn đặt sách xuống, nhìn thời gian trước mắt, mười một giờ kém năm phút, đủ để anh đi tắm rửa.
Đến lúc anh chải đầu đi ra ngoài đã đúng mười một giờ, anh mở số ghim trên đầu wechat, bấm gọi video, sau đó đặt điện thoại lên giá đỡ trên bàn, xoay người đi tới tủ lạnh lấy một chai nước.
Anh vừa ngồi xuống đã thấy video đã được kết nối.
Bạch Phù xuất hiện trên màn hình, mái tóc đen dài mềm mại buông xõa xuống sáng bóng dưới ánh đèn, đôi mắt trong veo dịu dàng mang theo ý cười nhàn nhạt.
“Về rồi à?”
Tông Bách chăm chú nhìn cô, hai ngón tay vặn mở nắp chai, ừ một tiếng: “Trông em thở có vẻ hơi gấp nhỉ?”
Bạch Phù không nghĩ tới anh nhìn ra cả điều đó, gật đầu nói: “Vừa rồi ở dưới lầu có ăn chút đồ ăn vặt.”
Mẹ cô làm bữa ăn khuya, cô tranh thủ thời gian ăn xong mới chạy lên đây.
“Đã ăn gì rồi?”
“Mẹ em làm món bánh Keuh*”
* bánh Keuh (Keuh: dùng để chỉ thực phẩm làm từ gạo) là các loại bánh thường làm từ bột gạo nếp được dùng làm món tráng miệng hay bánh để cúng lễ trong ẩm thực Trung Quốc, được đặt tên theo hương vị của nó.
“Có ngon không?”
Trước kia khi ở trên sân ga, anh thường nghe các cặp đôi gọi điện thoại cho nhau rồi nói mấy thú vô nghĩa như là thời tiết thế nào, hôm nay ăn những món gì rồi, lúc đó anh còn khịt mũi khinh thường. Nhưng cuối cùng bây giờ anh cũng hiểu được cảm giác đó, đó là cảm giác được tham gia mà các mối quan hệ yêu xa không có, chỉ có thể hình dung một ngày của đối phương từ những chi tiết nhỏ trong cuộc sống.
Bạch Phù chống cằm suy nghĩ: “Ừm, vừa ngọt vừa mềm dẻo, phần nước ngọt còn rắc thêm một ít hoa quế, giống như Tửu Nhưỡng Hoàn Tử* bán ở ngoài.”
* Tửu Nhưỡng Hoàn Tử: là một món ăn vặt truyền thống ở vùng Giang Nam, Trung Quốc. nguyên liệu chính là gạo nếp, gạo lên men,…. Nó là một loại thực phẩm có tác dụng làm ấm và tăng cường sức lực.
“Sướng thật, anh thì chẳng có gì để ăn cả.” Anh rũ mi xuống, dưới mí mắt phủ một tầng bóng đen, nhìn có chút đáng thương.
Bạch Phù nghĩ đến việc trong nhà mình cái gì cũng có, còn anh lại chỉ có thể úp mặt vào một bàn đề thi, cô không khỏi khổ sở cau mày: “Vậy em gọi đồ ăn ngoài cho anh nhé?”
“Không cần đâu, muộn chút nữa ăn mì gói là được rồi.”
Nghe càng thấy đáng thương hơn.
Lúc này, anh tựa hồ nghĩ tới điều gì đó: “Hôm nay là lễ giáng sinh, em đã nhận được quà của anh chưa?”
Bạch Phù không được tự nhiên ừ hử một tiếng, hôm trước cô mới nhận được rồi nhưng người này cho cô cái gì vậy chứ hả? Cô mở ra xem lại không có dũng khí lấy nó ra nổi nên bây giờ cô nhét vào trong tủ quần áo rồi.
“Có đẹp không?”
Cái người này nhất quyết không tha cho cô mà.
Bạch Phù gật đầu, sau đó lập tức lắc đầu, chớp chớp mi: “Hôm nay anh có đề nào không biết làm không? Cho em xem thử đi.”
Tông Bách dụi dụi lông mày: “Có hơi mệt nên giờ anh không muốn xem bài thi.”
“Vậy anh nhanh đi ngủ đi.”
Anh lắc đầu: “Anh muốn đón giáng sinh cùng em, không muốn ngủ.”
Xuyên qua màn hình, Bạch Phù nhìn vẻ mặt mệt mỏi dựa vào lưng ghế của anh, đôi mắt sáng ngời ngày thường lúc này đang rũ xuống, khuôn mặt ấy đang ở trong tầm tay nhưng lại không thể chạm vào.
Cô nhẹ nhàng nói: “Được, chúng ta cùng đón.”
Nửa người trên Tông Bách dựa đến gần bàn học, hai tay chống trên bàn, sườn mặt úp vào cánh tay, nhìn cô dịu dàng như một chú cún con: “Vậy anh muốn nhìn em mặc bộ quần áo kia, có được không?”