Tông Bách đứng dậy từ trên người cô, trên khóe miệng còn đọng lại thứ nước trong suốt, ánh mắt dừng lại trên người Bạch Phù, mái tóc đen nhánh của cô xõa lung tung ở trên giường, phía dưới ẩm ướt, tiểu huyệt run lẩy bẩy, d*m thủy chảy xuôi thành từng dòng.
Đôi mắt cô mơ màng, khuôn mặt ửng hồng, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở, không chút phòng bị mà nhìn anh.
Anh có linh cảm chỉ cần anh muốn, cô sẽ không từ chối anh.
Nhưng vào lúc này, anh không làm được.
Anh vẫn chưa có tư cách đó.
Bạch Phù đợi một lúc, người trước mặt vẫn quấn khăn tắm quanh eo một cách hoàn hảo, đổi lại là ngày bình thường thì anh đã sớm lao vào như hổ đói rồi.
Khi ánh mắt chạm nhau, cô nhìn thấy sự do dự và bi thương hiện lên trong mắt anh, nhưng chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt anh đã thay đổi, đuôi mắt anh nhướng lên, đầu lưỡi liếm qua khóe môi, anh lại hạ người xuống.
“Ngày mai cô Bạch phải đi rồi, đêm nay để cho người học sinh này như em thực hành với cô thật tốt nhé.”
Bạch Phù còn đang suy nghĩ về ý nghĩa của những lời mà anh nói thì môi anh đã kề sát vào môi cô, dùng đầu lưỡi miêu tả cánh môi cô rồi chui vào bên trong một lần nữa, anh đặt tay lên ngực trái của cô rồi vân vê, tay còn lại luồn dọc theo phần eo đến bụng rồi thăm dò dần vào trong tiểu huyệt lầy lội, phần thịt mềm mại trên vách hang vừa trải qua cơn cực khoái vẫn còn nhạy cảm, ngay khi ngón tay anh vừa di chuyển đến đã đút ngập hết vào bên trong, anh ngoáy ngoáy ngón tay, cảm giác như đang ngâm mình trong dòng nước suối ấm áp, cực kỳ thoải mái, anh xuôi theo dòng d*m thủy trơn ướt còn sót lại mà bắt đầu thọc ra đâm vào.
“Ưm…a..” Bạch Phù ưỡn mông lên, tiếng rên rỉ bị anh chặn lại trong cổ họng, nơi nhạy cảm co rút, cái miệng nhỏ nhắn cũng đi theo ngậm lấy đầu lưỡi của anh.
Tông Bách bị hai cái miệng nhỏ nhắn của cô mút lấy, cảm giác thoải mái không nói nên lời, càng ra sức quấn lấy cái lưỡi nhỏ của cô triền miên, đồng thời dùng một ngón tay chen vào bên trong, ra vào liên tục.
Làm sao Bạch Phù có thể chịu được sự kích thích như vậy, chẳng bao lâu sau, ngay lúc anh đang vừa cắn vừa mút cô lại đạt đến cao trào lần nữa.
Nhưng còn chưa kết thúc, sau khi môi anh rời đi, môi anh liền phủ lên bầu sữa còn lại mà trước đó chưa trêu chọc, bắt đầu ngậm núm vú vào miệng mà mút mát.
Bạch Phù mơ mơ màng màng, ngay cả ngón tay cũng không cử động được, lý trí của cô đã ngủ say trong dục vọng, chỉ còn lại bản năng thân thể, dưới môi, lưỡi và ngón tay của anh, cô thở hổn hển, kiều diễm rên rỉ.
Cơ thể nhẹ tênh bồng bềnh nhưng khoái cảm nối tiếp nhau ùn ùn kéo đến.
Bạch Phù không nhớ nổi cô đã đạt cực khoái bao nhiêu lần, nhưng phảng phất lần cuối cùng là lúc anh thủ thỉ vào tai cô.
Chờ cho đến khi tôi đến kỳ thi tuyển sinh đại học, có được không?
Đừng nhìn người khác, hãy nhớ đến tôi nhiều một chút.
Cô mở mắt ra, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào mắt cá chân cô.
Bảy giờ rưỡi rồi. Trong mấy năm qua, cô chưa bao giờ dậy muộn hơn sáu giờ, ngay cả khi cô bị ốm.
Cô gồng người ngồi dậy, khắp người đau nhức, như thế vừa bị một con chó lớn cắn đi cắn lại.
Không phải anh chính là một con chó lớn sao?
Vừa dính người lại còn bá đạo.
Trên người cô đã được thay quần áo sạch sẽ, giữa hai chân cũng được rửa sạch.
Trong ký ức hình như có dòng nước chảy qua, có lẽ là anh đã bế cô đi tắm, hai má Bạch Phù ứng đỏ.
Khi bước ra khỏi phòng, cô nhìn thấy phần sữa đậu nành bánh quẩy được đóng gói cẩn thận trên bàn, bên dưới có một mảnh giấy bị đè lên.
[Chúng ta còn rất nhiều ngày mai, vì vậy không tiễn cậu nữa, lên đường cần thận. – Tông Bách]
Bạch Phù cười khẽ, đó là tính cách của anh.
Xe chạy đến dưới lầu ngoài nhà Bạch Phù, bác Bạch đỡ lấy hành lý từ trên tay cô, cô đứng tại chỗ đảo mắt nhìn xung quanh, mãi đến khi dì Bạch gọi cô lên xe, cô mới thu hồi tầm mắt, mở cửa cúi đầu bước vào xe.
Xe khởi động lái đi, Tông Bách từ sau bụi cây đi ra, nhìn chằm chằm chiếc xe cho đến khi nó khuất dạng, anh đứng thêm một lúc rồi mới quay người đi về phía trường học.
Chia ly là vì để có cuộc trùng phùng tốt đẹp hơn.
Trong khoảng thời gian xa nhau này, anh sẽ cố gắng hết sức để bước về phía em.
Anh chỉ có một yêu cầu đối với em, đó là đừng đi quá xa.
Đi được nửa đường, anh nhận được tin nhắn trên điện thoại.
Bạch: [Được.]