Vòng vo nửa ngày, cuối cùng lại quay về chủ đề món quà.
Tận đến khi Bạch Phù mở hộp quà ra rồi mặc quần áo vào, cô vẫn cảm thấy mình như bị anh dụ hoặc.
Nhưng đúng là quầng thâm dưới mắt anh rất rõ.
Tông Bách ở phía bên kia màn hình kiên nhẫn chờ đợi, xoay qua xoay lại chiếc bút bi màu đen trong tay.
Cho đến khi kim phút chỉ đến số bốn, Bạch Phù nghĩ đến ngày mai anh còn phải dậy sớm, vì vậy cô nghiến răng bước ra bên ngoài.
Màn hình hơi tối, đầu ngón tay Tông Bách chợt khựng lại, thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là da bụng trắng như tuyết, ở giữa hơi hơi lõm xuống lộ ra lỗ rốn đáng yêu, cùng với lông tơ lưa thưa mềm mại trên eo.
Anh hít một hơi thật sâu, thanh âm có chút nhu hòa: “Lùi lại đằng sau mấy bước đi.”
Bạch Phù do dự một lúc, sau đó cũng lùi lại ba bước.
Bộ quần áo này có ba điểm nổi bật, vải sa tanh đỏ, viền áo là lông tơ trắng như tuyết.
Ngực áo dạng áo ống, khuy cúc nằm giữa khe ngực, bên dưới là miếng vải sa tanh hình tam giác, lớp lông tơ lượn tròn hình trái tim che kín nơi tư mật, hai bên hông tô điểm bằng dây lưng trắng buông thõng rủ xuống.
Hai bên cổ tay mỗi bên đeo một chiếc vòng bằng lông tơ, đùi phải cũng quấn thêm một chiếc vòng bằng lông mềm mại.
Mái tóc dài đen thẳng của cô được buộc hai bên thành kiểu đuôi ngựa cao vừa phải, trên đầu còn mang một cái bờm tai thỏ dài.
Chiếc khăn choàng dài đến thắt lưng chỉ hờ hững che được bờ vai, điểm thêm hai dây vải dài đỏ đậm. Cần cổ trắng muốt đeo một chiếc nơ bướm, hai chiếc dây lưng hai bên buông thõng rủ xuống eo.
Cả bộ quần áo Giáng sinh vừa dễ thương vừa táo bạo, trong táo bạo còn mang theo chút gợi cảm, chỗ cần che thì đều che, nhưng lại quyến rũ người hơn cả không che.
Tông Bách nuốt nước bọt, yết hầu anh lăn lộn lên xuống: “Quay một vòng cho anh xem.”
Bạch Phù đỏ mặt quay một vòng.
Có một chiếc dây dài màu trắng kẹp giữa khe mông, ở dưới còn treo một nhúm lông thỏ bằng nhung trắng, toàn bộ màn hình trừ phần eo thon thì chính là cặp chân dài.
“Hôm nay em rất đẹp.” Đẹp đến mức khiến người ta chỉ muốn hung hăng đè mạnh xuống giường, hôn sâu, liến mút mà giày vò.
Bạch Phù mặt mũi nóng bừng: “Vậy để em thay ra.”
“Đợi đã.”
Cô nhìn anh, chỉ nghe thấy giọng nói anh hơi khàn khàn: “Anh vẫn còn chưa nhìn rõ, ngoan, lên giường đi, cầm giá đỡ để lên đầu giường, anh muốn nhìn kĩ hơn một chút.”
Bạch Phù do dự một lúc, cuối cùng vẫn cầm điện thoại với giá đỡ leo lên giường. Sau khi cô cố định điện thoại thì khoanh chân ngồi trên giường.
“Kéo một bên áo ngực xuống.” Anh mở miệng nói.
Bạch Phù làm theo, bầu ngực sữa trắng như tuyết lộ ra ngoài, được phần trên ống áo ngực nâng đỡ khiến bầu ngực càng thêm đầy đặn và tròn trịa, viên đậu nhỏ hồng hào phía trước mê người khiến Tông Bách lúc này chỉ muốn bú hút nó.
“Đặt tay lên rồi tưởng tượng anh đang nhào nặn nó đi.”
Bạch Phù đỏ mặt, cô làm được đến bước này là đã lấy hết dũng khí rồi, vì vậy lắc đầu: “Không muốn.”
Tông Bách đáng thương nói: “Anh thực sự rất muốn sờ nó, hôn nó, nhưng hai chúng ta đang cách nhau xa quá.”
Anh chỉ mấp máy môi, Bạch Phù đã có thể cảm nhận rõ tiểu huyệt mình bắt đầu ẩm ướt.
“Biết rồi.” Cô cụp mắt xuống, thấp giọng đáp lời.
Cô dùng sức vuốt ve, xoa nắn bầu ngực giống như thường ngày vẫn tắm, nhưng không biết có phải vì ánh mắt sáng ngời của anh đang chăm chú nhìn mình không mà khiến cô cảm thấy một cảm giác sung sướng tê dại truyền đến từ ngực, thậm chí đầu v* cũng bắt đầu cương cứng.
“Bóp như vậy có phải rất thoải mái không?”
“… Ừm.”
“Nhào nặn mạnh hơn nữa đi, sau đó nhéo nhéo đầu v* rồi kéo, vân vê, sẽ càng dễ chịu hơn đấy.”
Bạch Phù vốn cho rằng mình sẽ không làm được những chuyện dâm đãng thế này, nhưng giọng nói của anh giống như có ma lực hấp dẫn kỳ lạ, dẫn dắt cô từng bước đắm chìm.
Tông Bách thấy miệng khô khốc, ngẩng đầu uống một hớp nước, dùng đầu lưỡi liếm liếm giọt nước trên môi, sau đó chân thành khen ngợi cô:
“Làm rất tốt.”
Bạch Phù bị lời khen của anh làm cho càng thêm xấu hổ, cô muốn dừng lại, nhưng lúc này, anh lại nói: “Vạt sa tanh đỏ bên dưới cũng cởi ra đi.”
Bạch Phù sững sờ, sau đó lại nghe thấy anh thấp giọng dỗ dành: “Cục cưng, ngoan, kéo giá đỡ xuống để máy quay thẳng với tiểu huyệt đi.”
Đùng một tiếng, như thể có vô vàn pháo hoa nổ tung trong đầu cô.