“Vương gia? Vương gia thì tính là ai vậy, ta có đi dạo kỹ viện hay không đến phiên hắn quản?”
Trong nhã thất của Tiểu Bồng Lai, Thẩm Gia đang vỗ bàn nổi giận.
Tại sao nàng lại ở đây ư? Là vì lúc đang thắp đèn, Tạ Tông dẫn một đám nữ hài tử đi tới bờ sông Tần Hoài, Thẩm Gia buộc thành búi tóc nam tử, đầu đeo trâm ngọc, trán đeo khăn lưới, mặc một bộ trang phục màu trà có hoa hai bên vai, đường vân con trăn uốn lượn*, thắt lưng đeo dây chuyền ngọc, cầm một cây quạt xếp bằng gỗ mun rắc vàng lấp lánh, quả nhiên là ngọc thụ lâm phong**, nhìn qua chính là một tiểu thiếu gia nhà giàu lén ra ngoài chơi.
(*) Ảnh minh họa: https://img.dpm.org.cn/Uploads/Picture/dc/18399[1024].jpg
(**) 玉树临风 - Ngọc thụ lâm phong: cây cổ thụ quý giá đón gió, ngụ ý miêu tả vẻ đẹp của người con trai mạnh mẽ như cây cổ thụ tùng bách. Dù đứng trước mọi cơn gió dù lớn hay nhỏ thì nét đẹp đó vĩnh cửu theo thời gian.
Tạ Lan và Thẩm Như cũng mặc quần áo vừa người, đứng thẳng, đầu đội Đường cân***, vài nha hoàn ăn mặc như gã sai vặt.
(***) Đường cân (唐巾) là một dạng khăn đội đầu, hai rìa choãi ra hai bên hình chữ Bát (八), là loại mũ đội phổ biến của nam giới tại Trung Quốc và các nước đồng văn thời trung đại.
Đoàn người này nghênh ngang đi tới cửa Tiểu Bồng Lai, quả thực quý khí bức người, Hai người gác cổng vội vàng tiến lên nói vạn phúc, dẫn bọn họ vào.
Tiểu Bồng Lai này tổng cộng có ba tầng, mỗi tầng đều có sắp xếp riêng, ví dụ như lầu một có một vài cái bàn để trò chuyện, tới phần lớn là văn nhân tài tử, trong túi không có mấy đồng tiền, chỉ có thể cùng người khác chia bàn. Lầu hai là nhã các gần cửa sổ, được chuẩn bị cho các công tử vương tôn, hào môn thế gia vung tiền như rác. Về phần lầu ba, chính là mật thất Lan Huân nơi các nữ sử thanh lâu sinh hoạt thường ngày, các khách nhân qua đêm chính là ở đây.
Tạ Tông dẫn theo mấy cô nương nhà mình, đương nhiên không thể xuất đầu lộ diện ở lầu một, liền muốn một nhã các, vốn định đặt vị trí tốt nhất là Thiên Xu các, không nghĩ tới bị mấy vị khách khác chiếm trước, Tạ Tông đành phải đặt Thiên Cơ các hạng nhất.
Tạ Tông là khách quen, biết những kỹ viện này thường ở trên đồ dùng trong nhà cùng chén đĩa bát đũa có điêu khắc xuân cung đồ*, hương thơm trong phòng cũng phần lớn là thúc giục. Tình hương, trước khi tiến vào Thiên Cơ các, liền để cho đám Quy Công dọn dẹp sạch sẽ những thứ không lọt vào mắt trước, mới dẫn các nữ hài tử đi vào.
(*) Xuân cung đồ: tranh người lớn ????
Trước kia Thẩm Gia chỉ là đi qua những nơi có nam nhân đẹp nhìn qua, bị Tạ Dực bắt được còn mắng gần chết, hôm nay lần đầu tiên đi tới kỹ viện, tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, trái nhìn phải nhìn.
Tạ Tông sợ nàng nhìn thấy cái không nên nhìn, liền thường xuyên ngăn cản nàng, khiến cho Thẩm Gia cái này cũng không thể làm, cái kia cũng không thể xem, chỉ có thể yên phận ngồi ở bàn uống trà ăn điểm tâm, ngay cả việc yêu cầu một người trong đoàn hát đánh đàn hát khúc cũng không thể.
Thẩm Gia vốn đã buồn bực, Tạ Tông còn mang Hoài Ngọc ra uy h.i.ế.p nàng, tính tiểu thư nhất thời bộc phát, trong lòng tự nhủ ta tới kỹ viện chẳng lẽ chỉ để ăn bánh uống trà sao? Nếu ta là Đỗ Nhược, ta chắc chắn chỉ cần nhìn thấy đồ ăn là đủ.
“Ta hôm nay nhất định phải chơi thỏa thích!”
Thẩm Gia cầm quần phương phổ* lên, thề son sắt nói.
(*) Quần phương phổ: có nghĩa là danh sách cô nương kỹ viện.
Tạ Tông luôn biết muội muội này có chút bưởng bỉnh, chỉ có thể thở dài nói: “Muội biết dừng đúng lúc là được.”
Hắn ở dưới đáy lòng cầu nguyện, lần này ngàn vạn lần đừng gặp phải Thất Đường thúc, vận khí của hắn hẳn là cũng không kém như vậy chứ?
Tạ Tông không ngừng khấn Phật trong tâm.
Thẩm Gia và Tạ Lan gặp nhau bàn bạc, trên quần phương phổ nếu là người Thanh Quán dùng mực xanh viết, người Hồng Quán dùng mực đỏ viết, hai nàng nhìn lúc lâu, cuối cùng Thẩm Gia thấy dòng chữ nhỏ màu xanh viết ‘Lưu Châu’, vừa vặn phạm phải điều cấm kỵ của nàng, liền ngẩng đầu nói với Quy công*: “Chỉ chọn vị Lưu Châu cô nương này thôi.”
(*) 龟公 - Quy công: Đàn ông làm tạp dịch trong kỹ viện, bình thường còn đảm đương vai trò bảo vệ, phía nam gọi là ‘Quy công’, phía bắc gọi là ‘Ấm trà lớn’ (大茶壶).
Quy công cười nói: “Bẩm tiểu công tử, Lưu Châu nương tử này giỏi đàn tỳ bà, ở Tiểu Bồng Lai chúng ta cũng nổi danh, chỉ là nàng muốn hợp tác với một vị nữ sử bên cạnh gõ đàn bản*, không biết tiểu công tử có để ý hay không?”
(*) 檀板 - đàn bản: cái phách (miếng gỗ đánh nhịp, thường làm bằng gỗ đàn hương).
Thẩm Gia và Tạ Lan cùng cười nói: “Không ngại không ngại, cùng đi thôi.”
Quy công khom người cáo lui, chỉ chốc lát sau, ngoài cửa gõ ba tiếng, hai nữ tử đi tới, một người đi thẳng, tay ôm tỳ bà, một người tay cầm đàn bản răng đỏ, dung mạo tương đối thanh tú, nhưng đều không thể gọi là tuyệt sắc.
Hai nữ tử hơi phúc thân*, nữ tử ôm tỳ bà nhẹ giọng lên tiếng: "Các công tử vạn phúc, ta tiện danh lưu châu, đến giúp các công tử uống rượu trợ hứng.
(*) 福身 - Phúc thân: cúi chào, uốn gối hành lễ.
Nữ sử đánh đàn bản kia có vẻ còn nhỏ, dáng người không đủ yêu kiều, hỏi ra mới biết chỉ mười hai mười ba tuổi, tự xưng ‘Toái Ngọc’, là nhân sĩ phủ Tô Châu.
Thẩm Gia vừa nghe, quay sang Tân Di, nháy mắt với nàng: “Cùng quê với ngươi.”
Tân Di cười cười, không nói gì.
Giới thiệu xong, hai ca nữ liền gảy đàn tỳ bà, gõ gõ theo nhịp, chậm rãi hát lên một khúc ‘Tây Giang Nguyệt’*.
(*) Link bài hát: https://www.youtube.com/watch?v=OeWuuibw8cA
[Bảo kế tùng tùng vãn tựu,
Duyên hoa đạm đạm trang thành.
Hồng yên thuý vụ trạo khinh doanh,
Phi nhứ du ty vô định.
-
Tương kiến tranh như bất kiến,
Hữu tình hoàn tự vô tình.
Sinh ca tán hậu tửu vi tỉnh,
Thâm viện nguyệt minh nhân tĩnh.]*
(*) Bài thơ 西江月-佳人 (Tây Giang Nguyệt - Giai Nhân):
Dịch nghĩa:
Tóc mai mới kết bồng bềnh
Phấn thơm tô nhạt xong phần điểm trang
Sương hồng nhẹ mái chèo lan
Phất phơ tơ liễu theo làn gió đưa
Gặp nhau cũng chỉ như thừa
Hữu tình mà được gì chưa hỡi người
Tiệc tan đã tỉnh say rồi
Vườn sâu trăng rọi pha phôi bóng hình.
Tiếng tỳ bà leng keng, tiếng hát trong trẻo, quả thật giống tên của hai ca nữ này, như núi cao nước chảy, như lưu châu toái ngọc*.
(*) Ý nói tiếng hát vang vọng núi cao, thanh thoát như tiếng hạt rơi, ngọc vỡ.
Thẩm Gia nhắm mắt nghe đến xuất thần, cán quạt trong tay vỗ nhẹ theo tiết tấu, nhưng tiếng nhạc bỗng nhiên bị một trận huyên náo dưới lầu cắt đứt.
Thẩm Gia mở mắt, đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy đại sảnh lầu một náo thành một đoàn, tựa hồ là đang tranh cái gì đó, không khỏi nhíu mày: “Đây là đang ầm ĩ cái gì?”
Lưu Châu là người ở lâu này, nghe tiếng ồn ảo lập tức có thể biết được, vì thế Toái Ngọc tạm dừng gảy dây, cười nói: “Bẩm công tử, hẳn là đang tranh hoa sứ.”
Tạ Lan hỏi: “Tranh hoa sứ là gì?”
Lưu Châu thấy các nàng đều là khách lạ, liền kiên nhẫn giải thích, thì ra Tiểu Bồng Lai này vì để thu hút khách, cuối mỗi tháng sẽ đưa ra một vị cô nương cho các vị khách ra giá đấu giá, người trả giá cao nhất có thể cùng cô nương đó trải qua một đêm đẹp, bởi vì một năm có mười hai tháng, cho nên mới tạo ra bảng ‘Thập nhị hoa sứ’, người đấu giá được xưng là ‘Hái hoa công tử’, tháng này vừa vặn là tháng mười hai, là tháng mà nụ hoa mai bắt đầu nở, vậy đẩy ra hẳn là Mai hoa sứ.
Đúng lúc này, dưới lầu yên tĩnh trong nháy mắt, lúc sau cả sảnh đường đại náo, tiếng ồn ào, tiếng cười điên cuồng, Thẩm Gia thậm chí nhìn thấy một thư sinh cởi ngoại bào, trong tay cầm thanh gỗ, nhảy lên bàn và hét lên đầy phấn khích.
“……”
“Đây là làm sao vậy?”
Lưu Châu nghiêng tai lắng nghe, lập tức cười nói: “Không được rồi, Mai hoa sứ tháng này đúng là Uyển Nhu nương tử.”
“Cái gì?!”
Nghe thấy cái tên quen thuộc này, Thẩm Gia và Tạ Lan đồng loạt kêu to ra tiếng.
Tạ Tông cũng “Ơ” một tiếng: “Hoa khôi nương tử ra sân khấu a, những người dưới lầu chỉ sợ kiềm chế không nổi.”
Hắn làm khách quen của những nơi náo nhiệt này, cũng từng tranh giành vài lần hoa sứ, biết chi tiết bên trong, hoa sứ này đều là nước lên thì thuyền lên, giá khởi điểm giá trị con người cao thì giá chốt tự nhiên cũng cao, thế nhưng những văn nhân mặc khách thanh liêm phía dưới, chỉ sợ ngay cả cơ hội hô giá cũng không có, chỉ là kiếm vui mà thôi.
Quả nhiên, dưới lầu rất nhanh tuyên bố, giá khởi điểm của Lục Uyển Nhu là hai ngàn lượng bạc.
Người bình thường, hai lượng bạc có thể sống một tháng đủ rượu đủ thịt, ba bốn mươi lượng bạc có thể mua được một lúc ba bốn gian phòng tiểu viện, năm trăm lượng bạc có thể mua được căn nhà tầm trung đủ để sinh sống trong nhiều năm. Giá khởi điểm hai ngàn lượng vừa được đưa ra, dưới lầu nhất thời lặng ngắt như tờ.
Hai ngàn lượng đối với người bình thường mà nói là giá trên trời, đối với Thẩm Gia là tiểu thư từ nhỏ sinh hoạt ở trong núi vàng núi bạc mà nói, chỉ là cửu trâu nhất mao*.
(*) 九牛一毛 (cửu trâu nhất mao) diễn tả khoa trương ‘chín con trâu mới vặt được một sợi lông’ nhằm ngụ ý ‘sự nhỏ nhặt, không đáng kể, chỉ như muối bỏ bể, hạt cát trong sa mạc’.
Nàng lập tức nói: “Ta muốn tham gia! Làm thế nào? Cũng phải lấy thẻ gỗ xếp hàng sao?”
Nàng thấy khách làng chơi dưới lầu trong tay mỗi người cầm một cái thẻ gỗ, cho nên mới hỏi như vậy.
Thẻ gỗ này là thẻ hình hoa, đầu tấm thẻ được sơn đỏ và khắc thành hình bông hoa, tháng này đấu giá chính là Mai hoa sứ, nên đương nhiên thẻ được khắc hình hoa mai, nếu có người muốn ra giá, giơ cao tấm thẻ trong tay là được, dưới lầu luôn có người trực sẵn để ghi giá.
Khi Lưu Châu vào phòng, thấy cách ăn mặc của những vị khách này, liền biết không giàu thì quý, nhưng khi nghe Thẩm Gia không chút do dự nói muốn đấu giá, vẫn sửng sốt trong chớp mắt.
Lưu Châu hoàn hồn cười nói: “Công tử là khách quý, không cần cùng khách nhân dưới lầu giơ thẻ, bên cửa sổ kia có chuông đồng, công tử nếu muốn ra giá, sai người rung chuông là được, giá cho mỗi lần rung chuông là năm trăm lượng.”
Vừa dứt lời, Thẩm Gia liền lắc chuông đồng trong tay.
Sau đó dưới lầu truyền đến tiếng Quy công báo giá: “Thiên Cơ các, hai ngàn năm trăm lượng.”