“Điện hạ, Duẫn Nam huynh, đây chính là sông Thập Lý Tần Hoài nổi danh ở thành Kim Lăng chúng ta.” Chu Long cười giới thiệu.
Bọn họ lúc này đang đứng ở trên cầu Văn Đức, dưới cầu chính là sông Tần Hoài lẳng lặng chảy ngược chảy xuôi. Lại đang chạng vạng tối, ánh mặt trời yếu ớt chiếu ở trên mặt sông, sóng gợn lăn tăn, nước sông trong suốt thấy đáy, thậm chí có thể nhìn thấy cá bơi lội trong nước, bờ sông rải rác hai ba nhà dân, có phụ nữ cõng hài tử ở bờ sông thay quần áo, trên mặt sông từng chiếc thuyền nhỏ đi qua, các cô nương xinh đẹp đứng ở đầu thuyền, tay chống sào trúc, dùng giọng nói mềm mại của Ngô Nông hát ngư ca, chính là một trong tứ thập cảnh Kim Lăng - ‘Tiếng hát chiều bên Tần Hoài’.
Nhìn thấy đám người Hoài Ngọc đứng trên cầu, thuyền nương trong nhóm chèo thuyền nhỏ, hì hì cười nói: “Các vị ca ca, đến thuyền ta dùng trà không?”
Hoài Ngọc bị hỏi ngẩn ra, người Kim Lăng nhiệt tình như vậy?
Chu Long cũng là phong lưu công tử, nghe vậy lơ đãng cười nói: “Vậy cũng được sao?”
Thuyền nương ném tới một cái ánh nhìn kiều mị, dịu dàng nói: “Tây Hồ Long Tỉnh, Vân Nam Phổ Nhĩ, Động Đình Hồ Bích Loa Xuân, trà gì cũng có.”
Chu Long nói: “Có trà Yên Chi không?”
Thuyền nương khó hiểu hỏi: “Đó là loại trà gì?”
Chu Long cười nói: “Yên chi trà ngươi cũng không biết? Chính là lấy son môi ngươi pha trà đó.”
Lúc này thuyền nương mới hiểu ra hắn đang giễu cợt nàng, đỏ mặt mắng một tiếng, lại thẹn thùng liếc mắt: “Chỉ cần công tử muốn, nô gia đều có thể ngâm.”
Chu Long ầm ầm cười to: “Được! Đợi buổi tối ta sẽ tới nếm thử trà trên thuyền của ngươi.”
Thuyền nương cười duyên: “Công tử chớ quên ta, ta ở trên thuyền chờ công tử.”
Chu Long lắc quạt nói: “Bổn công tử nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy*, quyết không nuốt lời.”
(*) Người Trung quốc xưa có câu : “Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy”, nghĩa là một lời nói ra, bốn ngựa không đuổi kịp (để kéo lại). Ở đời, không có ai không một lần lỡ lời để làm tổn thương một người khác.
Hoài Ngọc khó hiểu liếc mắt một cái, không rõ Chu Long này sao lại không khách khí như vậy, thật đúng là đi uống trà trên thuyền cô nương người ta.
Hắn không biết thuyền nương này chính là thuyền kỹ trên sông Tần Hoài, ban ngày chèo thuyền trên sông buôn bán, buổi tối liền treo một ngọn đèn sừng dê ở đầu thuyền tiếp khách, thuyền kỹ này thuộc loại hạ đẳng tà kỹ, phần lớn đều là nữ nông gia, mỗi ngày ở trên thuyền thổi gió phơi nắng, không có tư sắc gì, kiếm cơm bằng tuổi thanh xuân mà thôi.
Chu Long vừa rồi chỉ thuận miệng nói qua loa một câu, cũng không dám lấy ‘mặt hàng’ này để chiêu đãi Hoài Ngọc, liền nói với Hoài Ngọc: “Điện hạ, chúng ta xuống cầu trước đi.”
Xuống cầu, chính là một con đường nhỏ ven sông lát gạch xanh, hai bên bờ Tần Hoài trồng dương liễu* khắp nơi, bờ bắc là miếu Phu Tử, cống viện** cùng nhà dân, bờ nam có đình đài lầu tạ san sát, mơ hồ truyền ra tiếng sáo trong veo, chính là nam khúc đại danh đỉnh đỉnh.
(*) Hình minh họa cây dương liễu (cây phi lao): https://hoasenviet.net/uploads/photos/1588909539_2716_3bf85df6059b928859740d2305f123e6.jpg
(**) Nơi diễn ra thi Hương gọi là cống viện.
Khi Thái Tổ mới bình định lãnh thổ, từng xây dựng mười bốn kỹ viện ở bờ sông Tần Hoài, là vì giáo phường ti, phần lớn là gia đình của tù binh chiến tranh, thê nữ bị liên lụy trong chiến dịch chạy nạn, cùng với gia quyến tội thần bị thua trong đấu tranh chính trị. Năm đầu lập quốc, thuế thu được từ những nữ tử này giúp quân đội khôi phục hơn phân nửa. Đến triều Hiến Tông, giáo phường ti dần dần xuống dốc, ngược lại mấy tòa kỹ viện tư nhân lại mọc lên như nấm, được chào đón khắp nơi, trong đó nổi danh nhất chính là Ỷ Thúy lâu, Phú Xuân viện, Ỷ Hồng quán, còn có Tiểu Bồng Lai.
Chu Long quen đường cũ dẫn mọi người đi tới trước một tòa tiểu lâu, chỉ thấy lầu ba tầng, gian nhà tinh xảo hoa lệ, ngưỡng cửa và lan can được chạm khắc, tầng hai thiết kế rất nhiều ban công, treo rèm trúc màn sa, trồng hoa nhài, có kỹ nữ đầu búi tóc, mặc áo lụa mỏng manh, tay cầm quạt tròn, đứng thành hàng ở ban công, thỉnh thoảng nhìn phía dưới lầu một cái, sóng mắt mềm mại thấu xương, mê hoặc lòng người, trong tay quạt nhỏ lắc nhẹ, một ngọn gió thổi qua, mang theo hương thơm nồng nàn.
Một nữ tử dựa nghiêng vào lan can, ngẫu nhiên liếc xuống lầu dưới, thấy Hoài Ngọc cùng Trần Thích trường thân ngọc lập*, hạc lập kê quần**, liền sóng mắt lưu chuyển cười một tiếng, ngắt một đóa hoa quỳnh, ném xuống.
(*) 长身玉立 (trường thân ngọc lập): ngày xưa được dùng để tả dáng người con gái thanh mảnh. Hiện tại thường được dùng để miêu ta dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ của người con trai.
(**) 鹤立鸡群 (Hạc lập kê quần): Dịch nghĩa đen là hạc giữa bầy gà, ý chỉ những người có dáng vóc hoặc tài năng nổi trội hơn trong đám đông.
“Tiểu lang quân sinh ra rất tuấn tú, có muốn lên đây chơi không?”
Trần Thích vừa vặn tiếp lời, đưa hoa vào chóp mũi ngửi, cười nói: “Quả nhiên ‘Giang Nam Giai Lệ Địa, Kim Lăng Đế vương Châu’*, danh bất hư truyền.”
(*) 江南佳丽地,金陵帝王州: Xuất phát từ bài thơ ngũ ngôn <Nhập triều khúc> của nhà thơ Tề Nam triều, Tạ Vĩ, là câu danh ca ngợi Nam Kinh, lưu truyền thiên cổ.
Là một trong tứ đại cố đô của Trung Quốc, Nam Kinh có rất nhiều danh lam thắng cảnh, càng không thiếu các thị trấn cổ, kiến trúc tinh túy của thành phố thậm chí có cả các điểm tham quan dưới nước.
Du ngoạn những vùng đất cổ này, giống như xuyên qua thời không, cảm nhận được sức hấp dẫn của ‘Giai Lệ Địa’ và ‘Đế Vương Châu’.
Chu Long lắc quạt xếp, cười ha hả nói: “Xem ra Duẫn Nam huynh cũng là người thông thạo a. Không gạt ngươi, những kẻ bên ngoài đều là người thô tục, không tính là gì, bên trong giai nhân càng nhiều, bảo đảm ngươi vô cùng thưởng thức, chúng ta đi vào thôi.”
Trần Thích cùng hắn nhìn nhau cười, hai người nhấc chân đang muốn vào cửa, chợt thấy Hoài Ngọc đứng yên.
Chu Long nghi hoặc quay đầu lại: “Điện hạ?”
Hoài Ngọc giống như bị đóng đinh tại chỗ, bên tai đỏ bừng, nói: “Cái kia...... Các ngươi đi vào đi, ta...... sẽ không đi vào.”
Chu Long kinh hãi, nghĩ thầm như vậy sao được, hoạt động đi dạo đêm nay của Tần Hoài là đặc biệt giao cho hắn, chẳng lẽ mình làm sai cái gì, hay có sự cố gì xảy ra? Điều này tuyệt đối không được a.
Chu Long lập tức cung kính hỏi: “Điện hạ, có chỗ nào không hài lòng?”
Hắn sợ Hoài Ngọc lo lắng đây lại là sản nghiệp của Tạ gia, vội vàng cầm quạt che mặt, ghé vào bên tai Hoài Ngọc nhỏ giọng nói: “Điện hạ yên tâm, thuộc hạ đảm bảo Tiểu Bồng Lai này tuyệt đối không liên quan đến Tạ gia, Tạ thất lang làm ăn gì cũng làm, duy chỉ không làm ăn ‘da thịt’ thôi”.
Hoài Ngọc nhìn hắn một cái, nghĩ thầm có cấp dưới như ngươi cũng thật bất lực, mang theo lão tử ở quê nhà vợ đi dạo kỹ viện.
Thế nhưng hắn mới ở trước mặt Thái hậu thề độc, kiếp này sẽ không bao giờ ra vào chốn đào hoa. Thật ra, hắn cũng không phải sợ bị bắt được thóp hay gì, chỉ là nam tử hán đại trượng phu, lời đã nói ra miệng dù sao cũng phải làm được chứ.
Hoài Ngọc ho một tiếng: “Các ngươi đi đi, chơi vui vẻ, ta sẽ không đi, bổn vương...... Bổn vương còn có việc.”
Chu Long lập tức phát huy tính tích cực của chó săn: “Điện hạ có chuyện gì? Có chỗ nào ta có thể giúp thì điện hạ cứ việc nói.”
Hoài Ngọc: “......”
Trần Thích thật sự nhìn không nổi nữa, ôm vai Chu Long, cười nói: “Văn Viễn huynh, huynh đừng ép buộc người khác, tiểu vương gia khác với chúng ta, ngài kính yêu vương phi, sẽ không đi loại phố hoa ngõ liễu này.”
“A......”
Chu Long bừng tỉnh đại ngộ, ý thức được chính mình đang cố gắng làm chuyện xấu, nhanh chóng nghĩ cách cứu chữa: “Cái kia...... Ta cũng, ta kỳ thật cũng không thích tới loại địa phương này, điện hạ cùng vương phi tình thâm, thật sự là tấm gương mẫu mực của chúng ta, thuộc hạ sau này nhất định sửa chữa tính nết, cai sắc cai hết thói hư thật xấu, noi gương theo điện hạ.”
Hoài Ngọc: “......”
Hoài Ngọc thầm nghĩ [Có ý gì? Cho rằng lão tử sợ vợ?]
Nhìn khuôn mặt cười tủm tỉm của Trần Thích, Hoài Ngọc càng cảm thấy tiểu bạch kiểm này đang cười nhạo mình, ngay cả trong mắt Chu Long cũng mơ hồ lộ ra mùi vị thương hại.
Hoài Ngọc giật mình, nhấc chân đi vào ngưỡng cửa Tiểu Bồng Lai: “Không phải chỉ là đi dạo kỹ viện thôi sao? Đi thôi, ta mời các ngươi.”
Chu Long vội vàng đi theo, do dự nói: “Điện hạ, Vương phi bên kia......”
Hoài Ngọc nổi giận, thầm nghĩ ngươi quả nhiên cho rằng lão tử sợ lão bà, hắn lớn tiếng nói: “Vương phi ta tự lo liệu được!”
Quan Triều lặng lẽ đi theo phía sau nhìn hắn một cái, thầm nghĩ lời này ngàn vạn lần không thể để cho vương phi nghe thấy.