“Có người báo giá, chúng ta có nên báo không?” Chu Long hỏi.
“Báo.” Hoài Ngọc không nói hai lời, hạ mệnh lệnh.
Hắn mới từ chỗ Chu Long nghe nói Mai hoa sứ kia là tình nhân của Tạ Dực, nhất thời trong lòng tràn ngập tò mò.
Phải biết rằng dọc theo đường từ Bắc Kinh đến Nam Kinh, hắn đều nhìn không thấu Tạ Dực, nhìn qua ôn hòa hữu lễ, bên trong lại thập phần lãnh đạm, bộ dáng cái gì cũng không thèm để ý, người khác đều là ngoài lạnh trong nóng, hắn lại là ngoài nóng trong lạnh, nghe nói hắn hơn ba mươi cũng chưa cưới vợ, Hoài Ngọc cực kỳ muốn biết cô gái hắn cảm thấy hứng thú sẽ có dung mạo như thế nào.
Quan Triều đứng bên cửa sổ, lắc chuông đồng.
Thêm một tiếng chuông leng keng vang lên, Quy công lầu một theo tiếng nhìn lại, cao giọng nói: “Thiên Xu các, ba ngàn lượng.”
Lời vừa dứt, chuông đồng đối diện vang lên.
Quy công: “Thiên Cơ các, ba ngàn năm trăm lượng.”
“Sao lại là Thiên Cơ các này?” Hoài Ngọc nắm chén rượu nhíu mày, “Báo lại.”
Quan Triều lắc chuông, lại dụi dụi mắt, không nhìn lầm chứ? Sao hắn lại cảm thấy người rung chuông ở cửa sổ đối diện quen mắt như vậy?
Quy công: “Thiên Xu Các, bốn ngàn lượng.”
*
Lại là Thiên Xu các này! Buồn cười! Muốn cùng chúng ta đánh nhau sao?
Tạ Lan đẩy Đỗ Nhược đang rung chuông ra, nói: “Để ta!”
Dứt lời giật mạnh dây chuông, Quy công dưới lầu hô: “Thiên Cơ các, bốn ngàn năm trăm lượng…”
Đỗ Nhược nhìn chằm chằm phía đối diện, quay đầu nói: “Tiểu thư, người đối diện nhìn quen quá, giống Quan Triều ca.”
“Không thể nào, ngươi nhìn lầm rồi phải không?”
Thẩm Gia nhìn thoáng qua cửa sổ đối diện, khoảng cách quá xa, không thấy rõ, mặt người đều mơ hồ.
Đỗ Nhược cũng không chắc chắn: “Vậy chắc là ta nhìn lầm rồi.”
Lúc này dưới lầu lại truyền đến tiếng Quy công: “Thiên Xu các, năm ngàn lượng.”
“Đã năm ngàn lượng rồi, quên đi, không đáng giá này, đừng báo nữa.”
Tạ Tông cảm thấy không cần phải đoạt, Lục Uyển Nhu cũng không phải bánh trái thơm ngon gì, năm ngàn lượng quá đủ để chuộc thân cho mấy hoa khôi luôn rồi.
Thẩm Gia khoát tay quả quyết nói: “Không được, chúng ta vì Lục Uyển Nhu này mà tới, há có đạo lý vào Bảo Sơn mà tay không về. Hơn nữa, đây không phải là chuyện có tiền hay không có tiền, ta thiếu mấy đồng kia sao?”
Mọi người trong các: “......”
Nói rất có đạo lý, lại không cách nào phản bác.
*
Thiên Xu các.
Hoài Ngọc say rượu, hai gò má ửng đỏ, ợ rượu nói: “Đây không phải chuyện tiền hay không tiền, hôm nay ta sẽ đánh nhau với Thiên Cơ Các đến cùng.”
Trần Thích cố nhịn cười nói: “Đúng, chuyện này liên quan đến thể diện của tiểu vương gia, Quan Triều, tiếp tục báo đi.”
Chu Long cũng phất tay nói: “Báo báo báo! Tiền không đủ để ta lo.”
Quan Triều đành phải kéo chuông đồng.
Thời gian nửa chén trà trôi qua, Thiên Xu cùng Thiên Cơ hai bên cạnh tranh đã tiến vào giai đoạn giằng co, ta rung ngươi rung, không ai nhường ai, lời Quy công báo giá còn chưa ra khỏi miệng, chuông đồng liên tục kéo vang, Quy công cầm tay áo lau đầu đầy mồ hôi như thác nước, thầm nghĩ hôm nay đi ra cửa đụng phải vận xui gì, xưa nay chưa thấy qua tràng diện lôi đài đặc sắc như vậy.
Đám khán giả dưới lầu đã hoàn toàn choáng váng, bạc trong mắt bọn họ chỉ là giấy trắng không đáng một đồng, cả đám tựa như nhưng con ngỗng ngốc, ở giữa hai các xoay qua xoay lại.
Sau một tiếng chuông đồng vang lên, báo giá đã tăng vọt tới hai vạn năm ngàn lượng bạc.
Hai vạn năm ngàn lượng!
Má nó, đây là bao nhiêu tiền chứ?!
Thời tiên đế, cái giá này cũng có thể mua được quan kinh* tứ phẩm, hai vạn năm ngàn lượng, cũng có thể mua được vài cái Tiểu Bồng Lai!
(*) 京官 - Quan kinh: Quan kinh là quan viên đảm nhiệm chức quan ở kinh sư, thường là quan viên của triều đình.
Đám khán giả nuốt nước miếng, không dám lên tiếng, vội vàng uống chén trà áp chế kinh hãi.
Tiểu Bồng Lai đương nhiên sẽ không để cho bọn họ đấu giá không chừng mực, dù sao ai cũng có thể nhìn ra, nhị các này là “Không áp đảo đối phương sẽ không bỏ qua”, còn hô tiếp như vậy, giá cả càng hô càng cao, cuối cùng cao đến một cái giá cả hai bên đều gánh không nổi, cũng là một tổn thất lớn của thanh lâu, cho nên khi giá cả hô lên tới hai vạn năm ngàn lượng, tú bà Tiểu Bồng Lai kịp thời hô dừng.
Tỷ muội trong chốn phong trần ở Nam Kinh có thói quen gọi tú bà là bà bà, tú bà tiểu Bồng Lai này họ Bành, người ta liền gọi là Bành bà bà.
Bành bà bà bây giờ đã hơn năm mươi tuổi, từ nương bán lão, phong vận du tồn*, đi tới Thiên Cơ các, hướng khách quý trong các, bốn phương tám hướng bái lạy, ngẩng đầu cười nói: “Quấy rầy chư vị công tử, có khách quý cổ vũ, vốn nên là phúc khí của Tiểu Bồng Lai chúng ta, nhưng Uyển Nhu cô nương chỉ có một, cũng không thể xé làm hai nửa, các công tử nếu lại cùng phía đối diện tranh giành tiếp…”
(*) 徐娘半老,风韵犹存 - Từ nương bán lão, phong vận du tồn: Tục ngữ Trung Quốc, có nghĩa là người phụ nữ trung niên mà vẫn có dáng vẻ như các tiểu thư, tư thái hay tài năng vẫn như xưa.
Thẩm Gia vừa nghe bà nói lời này liền thấy không đúng, lập tức đứng ra nói: “Nhà ta có rất nhiều tiền, ta hôm nay chính là vi Uyển Nhu cô nương mà tới, dù thế nào cũng phải gặp nàng một lần.”
Bành bà bà đã sống lâu trong cái nghề này, ánh mắt bà nghiêm nghị, trước n.g.ự.c căng tròn, lại có gương mặt như thu nguyệt, sắc như xuân hoa, cộng thêm màu da trắng nõn, tiếng nói cũng thanh thúy, chẳng lẽ bà còn không nhìn ra bên dưới nam trang của nàng giấu một thân nữ nhi. Tuy vậy, bà cũng không vạch trần, mà là xoay con ngươi cười nói: “Công tử chớ vội, lão thân ở đây có một chủ ý, công tử tạm thời nghe một chút, nếu cảm thấy không ổn, nói cũng không muộn.”
Tạ Lan xen vào: “Chủ ý gì?”
Bành bà bà nói: “Uyển Nhu cô nương mặc dù không thể xé thành hai nửa, nhưng canh giờ lại có thể, không bằng một nửa đêm trước, một nửa đêm sau, như thế cũng coi như vẹn toàn đôi bên.”
Mọi người: “......”
Tạ Tông cười ha ha, chỉ vào Bành bà bà nói: “Tú bà à, ngươi cũng thật biết buôn bán, hai bên đều không đắc tội, bạc thu về lại đầy người. Ta lại hỏi ngươi, bạc này là mỗi người thu hai vạn năm ngàn lượng, hay là hai người chia đôi?”
Bành bà bà cũng nhận ra hắn, khách khí cười nói: “Tạ nhị công tử nói đùa, đương nhiên là nửa phần, lão thân lại đem năm ngàn lượng lẻ bỏ đi, hai vị khách quý mỗi người trả một vạn lượng là được. Tin tưởng các công tử cũng thật lòng đến vì Uyển Nhu cô nương, không phải tục nhân chỉ để ý sắc đẹp kia.”
Thẩm Gia suy nghĩ, một vạn lượng cũng được, tự nhiên còn được hạ giá một chút, nhân tiện nói: “Được, ta muốn nửa đêm.”
Bành bà bà lần này thật tâm thật ý nở nụ cười, thầm nghĩ làm sao tìm được kẻ ngốc ngàn năm khó gặp này, sau đó, nói muốn đi Thiên Xu các phía đối diện thương lượng, vui vẻ ra mặt rời đi.
Bà ta đi rồi, Tạ Tông quay đầu nói với Thẩm Gia: “Muội muội tốt, thật đúng là biết cách phá gia phá sản, một vạn lượng mua người ta hơn nửa đêm, còn cái gì mà không thể làm, ta đây cũng không giàu bằng muội, Bành bà bà đêm nay nằm mơ cũng sẽ vì sung sướng cười mà tỉnh.”
Tạ Lan lúc này cũng có chút hối hận, nơm nớp lo sợ nói: “Nếu để Thất đường thúc biết, chúng ta sẽ không bị đánh c.h.ế.t chứ?”
Thẩm Gia vung tay lên, nói: “Có ta đây, sợ cái gì.”
Ai ngờ một lát sau, Bành bà bà lại mặt ủ mày chau mà trở lại: “Các vị công tử, thật sự là không khéo, Thiên Xu các bên kia cũng nói muốn hơn nửa đêm, các vị xem thế này phải làm sao?”
“Cái gì?!”
Thẩm Gia nổi giận, đêm nay Thiên Xu các vẫn nhằm vào nàng, là có ý gì? Thật đúng là muốn cãi nhau với nàng?
“Ta chính là muốn hơn nửa đêm! Bảo hắn nhượng bộ đi!”
“Trùng hợp, vị đối diện kia cũng nói như vậy.” Bành bà bà vẻ mặt đau khổ nói, “Hắn còn nói, hắn đời này chưa từng nhận thua, chỉ có thể để cho người khác nhận thua.”
“Ngông cuồng như vậy?”
Thẩm Gia cùng Tạ Lan, Tạ Tông nhìn nhau vài lần, đều thấy được trong mắt nhau một vẻ không dám tin, trong thành Kim Lăng này còn có người ngang ngược như thế? Sao họ không biết?
Thẩm Gia nửa tức giận, nửa hiếu kỳ nói: “Dẫn chúng ta qua đó xem.”