Ngày hôm sau dùng bữa trưa, Thẩm Gia liền mang theo hành lý chuyển về viện của mình, Hoài Ngọc không có ở đây, nghe nói sáng sớm đã ra ngoài, không biết đi đâu rồi.
Buổi chiều không có việc gì, Thẩm Gia liền cùng Tạ Lan làm son phấn ở trong sân, còn gọi cả Thẩm Như.
Trong rổ nhiều loại hoa tươi, có mộc phù dung, tú cầu, tường vi tím, phượng tiên hoa, còn có chút sơn trà bình thường, đều là Tân Di từ Nam Hoa Phòng hái tới, trên cánh hoa còn dính sương sớm tươi mới.
Thẩm Gia câu được câu không vừa kéo cánh hoa, vừa đụng khuỷu tay vào cánh tay Tạ Lan, hỏi thăm nàng: “Tỷ biết Uyển Nhu nương tử không?”
Tạ Lan đang ngửi kim nhị thược dược trong tay, nghe vậy ngẩng đầu: “Lục Uyển Nhu? Sao không biết, là người mà Thất đường thúc gặp gỡ ở Tiểu Bồng Lai?”
Vừa dứt lời, “bốp” một tiếng vỡ vụn, bình sứ Thẩm Như dùng để giã cánh hoa rơi xuống, nước hoa chảy đầy bàn đá, nàng luống cuống tay chân, theo bản năng muốn lấy tay lau.
Thẩm Gia thấy vậy lập tức nói: “Ngươi đừng nhúc nhích!”
Nói xong lấy khăn tay ra lau bàn đá, Tân Di và Hỉ Nhi bên kia cũng nhanh chóng đến xử lý, Tạ Lan nâng bình sứ lên, may mắn không vỡ.
Mọi người bận rộn một hồi, cuối cùng cũng dọn dẹp sạch sẽ.
Thẩm Gia hỏi Thẩm Như: “Không bị thương chứ?”
Thẩm Như lắc đầu, rũ mắt nói: “Không có.”
“Ngươi đừng nghịch nữa, tay ngươi còn chưa khỏi hẳn, việc nặng này không thích hợp với ngươi đâu.”
Thẩm Gia đoạt lấy chày thuốc đưa cho Tạ Lan.
Tạ Lan: “......”
Thẩm Gia chỉ nhờ Thẩm Như giúp cắt cành hoa, nàng và Tân Di phụ trách bỏ cánh hoa đã giã sẵn vào băng gạc, vắt nước, lại vo sạch cặn bã, Đỗ Nhược không có việc gì làm, ngồi xổm một bên hút mật hoa, chơi đùa với mèo.
Thẩm Gia bận rộn công việc trên tay, lại tiếp đề tài vừa rồi, tò mò hỏi Tạ Lan: “Tỷ gặp qua Lục Uyển Nhu chưa?”
Tạ Lan lắc đầu: “Chưa từng thấy qua, chỉ nghe nói nàng là danh kỹ nổi tiếng gần đây ở sông Tần Hoài, những tú tài văn nhân chua ngoa kia hình như còn bình chọn một bảng, gọi là “Thập Nhị Thoa Kim Lăng”, nàng đứng đầu bảng. Tết Nguyên đán năm ngoái, trên sông Tần Hoài đầy đèn sông dán tên nàng, Thất đường thúc cũng chiếm một phần.”
Thẩm Gia nhất thời hiểu rõ.
Sông Tần Hoài là nơi pháo hoa nổi tiếng của thành Kim Lăng, hơn nữa gần với cống viện Giang Nam, tài tử giai nhân sống cách sông, gây ra không biết bao nhiêu chuyện phong lưu. Người đọc sách quen thói lúc nào cũng tỏ ra văn vẻ, thường xuyên cùng nhau bình xét phẩm mạo nương tử thanh lâu, liều mạng gom góp ra cái gì mà ‘Tứ đại mỹ nhân’, “Tần Hoài bát diễm”, cái “Kim Lăng thập nhị thoa” này, chắc là bảng mới ra lúc Thẩm Gia đang ở kinh thành.
Lễ hội đèn lồng, cũng là tục lệ cũ của Kim Lăng, vốn là vì cầu phúc, nhưng mấy năm gần đây dần dần trở thành hoạt động so đấu mị lực của các nữ kỹ Tần Hoài, ai có nhiều đèn sông, người đó lại càng được hoan nghênh, danh tiếng càng lớn.
Thẩm Gia biết lấy tài lực cùng cá tính của cữu cữu, hoặc là không ra tay, vừa ra tay tuyệt đối là tuyệt chiêu, chỉ sợ người có thể làm cho cữu cữu yên lặng chờ đợi chỉ có vị Uyển Nhu nương tử này. Nói vậy đã chứng minh rằng nàng rất có tiếng, khó trách có thể đứng đầu bảng ‘Thập nhị thoa Kim Lăng’, đáng tiếc năm ngoái mình ở kinh sư xa xôi, không thể thấy được cảnh náo nhiệt này.
Tạ Lan thấy nàng cắn môi vẻ mặt tiếc hận, liền biết nàng đang suy nghĩ cái gì, cười nói: “Ngươi muốn gặp vị Uyển Nhu nương tử trong lời đồn này?”
“Có thể không?” Thẩm Gia nháy mắt mấy cái.
“Sao lại không thể? Châu Châu muốn gặp, nhất định có thể, việc này để cho ta.” Tạ Lan tự nhiên ôm đồm.
Thẩm Gia còn tưởng rằng nàng có thể nghĩ ra diệu kế gì, đã thấy Tạ Lan quay đầu, sai khiến tỳ nữ của mình: “Đi Đông phủ gọi Tông nhị gia tới.”
Tông nhị gia đại danh Tạ Tông, là con thứ của Vương thị, anh ruột của Tạ Lan.
Sắp tới cuối năm, Tạ thị thương hành bận rộn, ngay cả Tạ Tông luôn luôn không thích quản lý cũng bị Tạ Dực bắt đi kiểm tra sổ sách, nha hoàn ở Đông phủ không tìm được người, phái gã sai vặt đi cửa hàng mới nhìn thấy người, Tạ Tông sớm đã nhẫn nhịn đến hai mắt xanh mét, nghe nói muội muội tìm, níu lấy cái cớ này liền chuồn đi, một hơi chạy tới Tây phủ Hoán Hoa tiểu trúc, Thẩm Gia các nàng đã chế xong son, chỉ chờ cho lên ngăn kéo hấp, đang nhàn nhã thưởng thức trà.
Nói như vậy, huynh trưởng bởi vì đã tuổi trưởng thành, vì tránh hiềm nghi, phải tránh đi hậu viện tìm muội muội, nhưng Tạ gia lại không có quy củ này, huynh đệ tỷ muội bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ đều rất thân thiết.
Tạ Tông trước hành lễ với Thẩm Gia, lúc sau nhăn nhăn mũi, cười hỏi: “Nơi này sao lại thơm như vậy?”
“Vừa mới làm xong son phấn.”
Tạ Lan không giống hắn, nhiều lời, nói thẳng yêu cầu: “Ca ca, ở trong nhà chán lắm, huynh dẫn muội và Châu Châu ra ngoài chơi đi.”
“Được a.” Tạ Tông ngồi xuống, nhanh chóng đồng ý, “Các muội muốn đi đâu? Trong thành hay ngoài thành? Nghe nói hoa mai Mai Cương nở, hay ta dẫn hai người đi xem?”
“Hoa mai có gì đẹp, Đông phủ còn nhiều lắm, chúng ta đi Tiểu Bồng Lai đi.”
“Cái gì?!”
Tạ Tông vừa uống xong một ngụm trà, lại phụt ra, khiếp sợ đứng lên, nhìn muội muội mình nói: “Muội nói muốn đi đâu? Tiểu Bồng Lai? Tiểu Bồng Lai là nơi muội có thể đi sao?!”
Tạ Lan lè lưỡi, làm mặt quỷ: “Huynh có thể đi, vì sao bọn muội không thể đi? Hơn nữa, là Châu Châu muốn đi, muốn đi xem tình hình của Thất đường thúc.”
“Đúng vậy đúng vậy,” Thẩm Gia lập tức nói tiếp, “Nhị ca ca, huynh dẫn bọn muội đi đi.”.
“Không được không được! Tuyệt đối không được!”
Tạ Tông kiên quyết xua tay: “Muội quên hồi nhỏ muội đã cầu xin ta dẫn đi sông Tần Hoài, sau đó thì sao? Thất đường thúc thiếu chút nữa đánh ta gần chết! Chân suýt thì bị gãy, ta phải nằm trên giường hơn ba tháng!”
Tạ Lan nói: “Khi đó Châu Châu còn nhỏ, Thất đường thúc sợ huynh làm hư nàng, mới đánh huynh, hiện giờ nàng đã lập gia đình, huynh coi như dẫn nàng ra ngoài mở mang tầm mắt.”
“Đúng vậy.” Thẩm Gia kéo cánh tay Tạ Tông làm nũng, “Nhị ca ca tốt của muội ơi.~”
“Không được là không được!”
Tạ Tông vẫn còn nhớ nỗi sợ bị Tạ Dực kiểm soát, đó là cái bóng ma khắc sâu suốt thời thơ ấu của hắn. Cho nên hắn đè nén sự mềm lòng trước hành động của Thẩm Gia, xoay người liền đi: “Ta hôm nay xem như ra khỏi hang hổ lại đi vào hang sói của hai muội rồi. Không được, ta phải đi miếu bái tạ…”
“Không được đi!”
Hai cô mương nhào tới, một người túm lấy cánh tay trái, một người ôm lấy tay phải Tạ Tông.
Tạ Tông đi không thoát, khóc không ra nước mắt: “Ta nói này, hai muội đừng hại ta được không hả?”
Tạ Lan bóp cổ hắn, dùng sức lắc qua lắc lại: “Ai bảo huynh là thân ca ca của muội chứ? Ca ca tốt, mau đưa muội cùng Châu Châu đi Tiểu Bồng Lai đi, nếu không…”
Nàng đảo mắt, không nói tiếp.
Tạ Tông hỏi: “Nếu không thì sao?”
Tạ Lan nói: “Bằng không muội sẽ đem nơi giấu tiền riêng của huynh nói cho tẩu tử!”
Tạ Tông: “......”
Tử huyệt bị đ.â.m trúng, Tạ Tông đành phải thỏa hiệp, yêu cầu hai nàng phải mặc nam trang.
Cái này ngược lại quá đơn giản, Tạ Lan có một rương nam trang, từ trong ra ngoài, trang bị từ đầu đến chân đều có, nàng sai nha hoàn đi Đông phủ lấy. Tạ Tông đi ra ngoài chuẩn bị xe, Tạ Lan cùng Thẩm Gia đứng trước kính lăng hoa*, tháo trâm cài, dự định chải kiểu tóc nam tử.
(*) Lăng hoa菱花 = lăng hoa kính菱花鏡: thời xưa dùng miếng đồng đánh bóng làm kính, hình lục lăng, bát giác... hay mặt lưng có khác hình lăng hoa (hoa súng, hoa cây củ ấu). Cũng có người nói do cái gương phản chiếu ánh sáng chói lóa như hình lăng hoa mà người xưa gọi cái gương đồng là lăng hoa hoa lăng hoa kính.
Đỗ Nhược nâng cao kính cho hai nàng, ngước mắt hỏi: “Tiểu thư, ta cũng đi được không?”
Tạ Lan thay Thẩm Gia chải đầu, quay sang nhìn nàng, “Ngươi? Ngươi chỉ là một nha đầu có mái tóc vàng đặc biệt mà thôi, muốn đến đó làm gì?”
Đỗ Nhược l.i.ế.m liếm môi, nói: “Nghe nói bánh ngọt ở đó rất ngon.”
Mọi người: “...” Quả nhiên là vì ăn.
Thẩm Gia hào phóng nói: “Vậy ngươi đi cùng đi.”
“Cảm ơn tiểu thư!” Đỗ Nhược rất vui vẻ.
Tạ Lan khéo tay, thường xuyên nữ cải nam trang đi dạo lung tung, chỉ chốc lát sau liền chải búi tóc nam tử, Thẩm Gia cầm gương đồng nhìn trái nhìn phải, chỉ cảm thấy không quen, bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói ôn nhu.
“Ta cũng có thể đi cùng không?”
Thẩm Gia liếc mắt nhìn lại, thấy Thẩm Như đang đứng ở cửa.
Thẩm Gia lắp bắp kinh hãi: “Ngươi cũng muốn đi?”
Đỗ Nhược muốn đi còn có thể hiểu được, Thẩm Như sao lại cũng muốn đi theo, điều này khiến nàng bất ngờ, phải biết rằng Thẩm Như luôn luôn làm việc theo quy củ, là tiểu thư khuê các chân chính trong mắt Thẩm Như Hải, nàng ta cũng không cần mở miệng nói chuyện, chỉ cần cả người đứng ở đó, chính là hai chữ “quy củ” được viết cỡ lớn, mà sông Tần Hoài cũng không phải là nơi đứng đắn gì.
Thẩm Gia sợ nàng là người nơi khác đến nên không biết sông Tần Hoài có cái gì, giải thích một câu: “Nơi chúng ta muốn đi, ừm...... là nơi các nam nhân thường tới mua vui.”
Thẩm Như nói: “Ta biết đó là nơi để làm gì.”
Thẩm Gia kinh ngạc nhướng mày, thầm nghĩ biết ngươi còn đi? Nguy rồi, Thẩm đại tiểu thư cũng dần trở nên xấu xa rồi, Thẩm Gia đoán chừng nàng chỉ là không muốn một mình ở lại trong phủ, Thẩm Như không giống nàng, không quen biết ai trong phủ này, Trần Thích lại cả ngày đi ra ngoài kết giao quan viên Nam Kinh, một mình nhàn rỗi nhàm chán, đi cũng không có việc gì, dù sao có nàng che chở.
Thẩm Gia gật gật đầu: “Vậy thì cùng đi thôi.”