64.
Lam Vong Cơ nhặt hộp tạo giác dưới đất lên, mặt vẫn quay về phía giường, không một tiếng động dịch lại sát bình phong, mím môi đẩy hộp tạo giác vào. Thiếu niên bên trong bất đắc dĩ cười cười, nói:
"Xa quá, ngươi đẩy vào gần thêm chút nữa cho ta đi."
Lam Vong Cơ nghe vậy, đành phải lấy hết bình tĩnh, kinh Phật trôi vèo vèo thật nhanh trong đầu, lẩm bẩm cực khẽ:
"Chúng sanh huyễn tâm hoàn y huyễn diệt, chư huyễn tận diệt giác tâm bất động, y huyễn thuyết giác..."
Y cắn răng một cái, đi về phía bình phong hai bước, cánh tay duỗi ra hết cỡ. Ngụy Vô Tiện thở dài:
"Sai hướng rồi, ta ở bên này cơ mà."
Lam Vong Cơ: "..."
Lam Vong Cơ: "Diệc danh vi huyễn, nhược thuyết hữu giác do vị ly huyễn thuyết vô giác giả, diệc phục như thị. Thị cố huyễn diệt, danh vi bất động."
Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Ơ? Ngươi đang nói gì đấy? Lẩm ba lẩm bẩm, ta không nghe rõ."
Lam Vong Cơ: "Không có gì."
Ngụy Vô Tiện: "Ồ."
Lam Vong Cơ nhẹ hít vào một hơi, đưa hộp tạo giác lại đúng hướng mà âm thanh phát ra, nhưng mà cánh tay chuẩn bị nhận lấy vật mà y đưa tới lập tức thu lại trong nháy mắt.
Tiếp đến, có thứ gì đó ấm nóng lại còn ướt đẫm nước quấn lấy cổ tay y, Lam Vong Cơ không kịp đề phòng, bất ngờ bị người ta kéo đến cạnh thùng tắm, suýt nữa thì ngã vào trong nước. Vừa giương mắt lên đã thấy khuôn mặt tươi cười ướt nhẹp của thiếu niên, cùng với cánh tay của hắn đang không chút chần chừ vòng lên câu lấy cổ y. Tâm trí của Lam Vong Cơ chấn động kịch liệt, bị hắn khóa chặt cổ như vậy thì hốt hoảng kêu lên:
"Ngụy Anh!"
"Ơi, ta đây!!!!" Ngụy Vô Tiện ôm lấy cổ y, hôn lên khuôn mặt trắng như ngọc kia một cái: "Lam nhị công tử, đều là nam nhân với nhau cả, ngươi xấu hổ cái gì."
Lam Vong Cơ bị hắn hôn lên mặt, hoảng sợ đến mức ba hồn bảy vía cũng bay sạch, ánh mắt không biết nên nhìn vào đâu, luống cuống muốn tránh khỏi hắn, nhưng mà đến tay cũng chẳng biết phải đặt vào đâu mới ổn, hình như để chỗ nào cũng sai. Vành tai Lam Vong Cơ nóng lên, vô cùng xấu hổ, cáu:
"Ngươi... Ngươi buông ra."
Ngụy Vô Tiện "Ừ" một tiếng, nhưng tay thì không hề nới lỏng, thậm chí còn siết chặt hơn. Ánh mắt của hắn đảo qua đảo lại quanh người thiếu niên kia hai vòng, càng nhìn càng thấy thú vị. Lâu lắm rồi chưa thấy tiểu cổ bản này hoảng hốt lo lắng như thế, mấy ngày qua toàn là mình bị y hôn đến mức không biết đường nào mà lần, chỉ biết rầm rì rồi chui vào trong ngực người ta.
Thú vị, cực kỳ thú vị luôn.
Ngụy Vô Tiện cười hì hì, giữ lấy cái gáy y, ghé sát vào vành tai đang đỏ lên, có chút suy tư nói:
"Lam Trạm, hóa ra ngươi..."
Hắn dừng lại một chút, trong giọng nói tràn ngập ý trêu chọc:
"Sợ chuyện này hả???"
Hơi thở ướt át quấn quýt bên vành tai Lam Vong Cơ, người trong ngực không hề có một mảnh vải che thân, nhìn kiểu gì cũng thấy một mảnh xuân sắc không thể cưỡng lại, hơi thở của y càng thêm dồn dập.
"Ngươi..." Lam Vong Cơ bực bội nói: "Buông ra!"
Y càng nói, Ngụy Vô Tiện lại càng không có ý buông ra, bắt đầu giở trò chơi xấu:
"Không thích buông đấy, ngươi làm gì được ta nào!"
Ngụy Vô Tiện lại nói sang chuyện khác:
"Nam nhân với nhau cả, có gì mà phải xấu hổ, cũng có phải là ngươi chưa từng nhìn thấy ta không mặc quần áo đâu? Hay là trong gia quy của Lam thị có điều nào quy định nếu ngươi nhìn thấy thân thể trần truồng của người khác thì phải tự móc mắt mình? Cho dù là nam hay nữ cũng không được nhìn?"
"Chẳng trách năm đó ở trong Tàng thư các ta cho ngươi xem Xuân cung đồ ngươi lại phản ứng lớn như vậy. Lúc ở suối nước lạnh cũng thế, chạm vào ngươi một cái thôi, ngươi lại suýt chút nữa đánh bay ta. Hóa ra là ngươi sợ nhìn thấy những cái này."
Ngụy Vô Tiện liên tục 'chẹp, chẹp, chẹp', ra cái vẻ đi chân đất thì sợ gì người đi giày, phanh ngực ra cho y xem:
"Nào nào nào, phá cấm thì cũng phá rồi, xem nhiều hay xem ít cũng không thành vấn đề, đừng xấu hổ nữa, không cần khách khí với ta, còn muốn xem gì nữa không? Cứ nói thẳng, ta cho xem."
Mấy câu này của hắn vốn là để chọc Lam Vong Cơ phát cáu thôi. Trong lòng hắn biết rõ, càng để cho Lam Vong Cơ nhìn, người này sẽ càng thẹn thùng, cuối cùng là thẹn quá hóa giận, cho nên mới muốn nhìn dáng vẻ của đối phương bị chọc tức. Y càng tức giận, hắn càng thỏa mãn, cười đến mức trong lòng nở hoa luôn rồi. Đúng như hắn dự đoán, hô hấp của người trước mắt dần trở nên nặng nề, tay chân vừa luống cuống vừa hoảng loạn đến cực điểm, khóe mắt bắt đầu hồng lên, mang theo vài tia đáng thương giống như vừa bị bắt nạt, miệng lắp bắp mãi không nói nổi một câu đầy đủ.
Đáy lòng Ngụy Vô Tiện lập tức ngứa ngáy, ôm lấy vai Lam Vong Cơ, liên tục cọ cọ chóp mũi lên đôi môi y. Đột nhiên, hắn rất muốn hôn người này.
Người bị hắn hôn lập tức chấn động mạnh mẽ, giống như là khó mà tin được, muốn mau chóng đẩy hắn ra. Nhưng mà Ngụy Vô Tiện đã đoán trước được y muốn làm như vậy rồi, dùng hết sức lực toàn thân mà ôm chặt lấy cổ người kia, đầu lưỡi non mềm lướt qua vành môi rồi len vào trong khoang miệng. Hắn đảo lưỡi từ hàm răng run run đang đóng chặt, đến khi nó hé mở thì lập tức chen vào, trêu chọc hàm trên mẫn cảm, nếm được một tia ngọt ngào nhẹ nhàng. Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng nghĩ, đến cùng là tại sao miệng Lam Vong Cơ lại ngọt như vậy nhỉ, làm cho người ta cứ muốn hôn mãi hôn mãi...
"Ưm!"
Cả người Ngụy Vô Tiện dường như có hàng ngàn hàng vạn sợi tơ vô hình mang tên tê dại cùng ngứa ngáy chui vào trong từng tấc cơ thể, khiến cho cả người hắn mất khống chế mà run lên, không ngậm nổi cánh môi của Lam Vong Cơ nữa, thắt lưng mềm nhũn trượt vào trong nước. Lam Vong Cơ thở dốc vài hơi nặng nề, lúc bình tĩnh lại thì nhìn tay chính mình, khó mà tin nổi. Hai người đều ngơ ngẩn mà nhìn đối phương, bởi vì kinh hãi thảng thốt mà ngây cả người.
'Rầm!'
Bình phong bị xô lệch sang một bên, Lam Vong Cơ hít vào một ngụm khí lạnh, vành tai đỏ bừng, vội vàng chạy ra ngoài:
"Ta... Ta..."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện 'ùm' một tiếng lặn vào trong thùng tắm, chỉ để lộ nửa khuôn mặt trên mặt nước, ánh mắt ngơ ngác không biết nhìn về hướng nào, miệng thổi bóng nước ùng ục ùng ục.
Trái tim hắn đập cực nhanh, vẫn cảm thấy tuy chuyện này đã diễn ra vài lần nhưng lần này lại mang theo ý vị khác hẳn bình thường. Dù gì thì bây giờ cả hai đều đang cực kỳ tỉnh táo, lại vẫn...
Ngụy Vô Tiện rụt người vào trong nước, nghe không gian bên ngoài yên tĩnh đến không thể yên tĩnh hơn nữa, mất một lúc lâu mới hồi phục tinh thần. Hắn thong thả vươn tay sờ sờ lên ngực của chính mình, đầu vú vừa rồi bị véo đến phát đau đã có chút sưng cứng lên, dưới làn nước đã lạnh đi vài phần lại nóng đến mức khiến mấy đầu ngón tay phát run. Hắn vô thức mà mân mê một chút, chợt nhận ra tự mình đùa bỡn chỗ đó chẳng có cảm giác gì cả.
Bóng nước bị hắn phun ùng ục ùng ục lợi hại hơn, hơi thở của Ngụy Vô Tiện loạn thành một đoàn, da đầu cũng nóng lên.
Quái lạ, vừa nãy Lam Trạm chỉ vừa đụng vào một cái hắn đã cảm thấy cả người giống như là bị điện giật rồi.
Hơn nữa... đến cùng là y có ý gì đây?
Chỗ đó của nam nhân... đến cùng là có cái gì hay mà sờ?
___________
(*Góc phổ cập kiến thức: Đoạn kinh Phật phía trên mà Lam Vong Cơ niệm nằm trong Chương Phổ Hiền thuộc Kinh Viên Giác.
Nguyên đoạn:
"Thiện nam tử, nhất thiết chúng sanh chủng chủng huyễn hóa, giai sanh Như Lai Viên giác Diệu tâm, do như không hoa, tùng không nhi hữu, huyễn hoa tuy diệt, không tánh bất hoại. Chúng sanh huyễn tâm hoàn y huyễn diệt, chư huyễn tận diệt giác tâm bất động, y huyễn thuyết giác, diệc danh vi huyễn, nhược thuyết hữu giác do vị ly huyễn thuyết vô giác giả, diệc phục như thị. Thị cố huyễn diệt, danh vi bất động."
Dịch:
"Này Thiện nam, tất cả chúng sanh và mọi vật huyễn hóa đều sanh từ Viên giác Diệu tâm Như Lai. Ví như hoa đốm trong hư không, từ hư không mà có, hoa đốm tuy diệt mà tánh hư không không hoại. Tâm huyễn của chúng sanh lại y nơi pháp huyễn mà diệt. Pháp huyễn tâm huyễn diệt hết thì Tánh giác bất động. Y pháp huyễn mà nói giác cũng gọi là huyễn nữa. Nếu nói "có giác" vẫn chưa lìa huyễn, còn nói "không giác" cũng lại như thế. Cho nên pháp huyễn (có và không) diệt hết gọi là bất động.")