65.
Thật ra đều là nam nhân với nhau, lúc hôn quen tay sờ loạn cũng là chuyện bình thường. Ngụy Vô Tiện cũng không dám cam đoan khi được Lam Vong Cơ hôn đến mức thoải mái thì cánh tay ôm y vẫn sẽ quy quy củ củ được.
Chuyện thường xuyên thấy nhất chính là khi hai người mơ mơ hồ hồ mà kết thúc một nụ hôn, quần áo trên người đều lộn xộn lung tung hết cả. Hắn còn bị Lam Vong Cơ đặt trên đùi mà ôm lấy, vuốt ve thắt lưng cùng hai chân, thở gấp đến mức mặt đỏ tai hồng. Lúc trước Ngụy Vô Tiện cũng không thấy có gì không đúng, chỉ nghĩ bọn họ thích phân cao thấp, ngươi trêu ta một chút, ta nhất định phải trả lại ngươi gấp bội, giống như lần đầu tiên hai người vật lộn với nhau trên giường của Tĩnh thất, tặng cho đối phương một thân đầy dấu răng vậy. Nhưng dường như hắn chưa bao giờ suy xét đến một tầng ý nghĩa sâu hơn của hành động này... Hoặc cũng có thể nói là, hắn chẳng cảm thấy có chỗ nào kỳ quái cả.
Theo lý mà nói, hắn và Lam Vong Cơ đã thành thân rồi, đương nhiên y muốn làm gì hắn cũng được. Trong địa đạo hắn còn chiếm tiện nghi của Lam Vong Cơ, vấy bẩn sự trong sạch của người ta, đương nhiên là phải chịu trách nhiệm với đối phương rồi, nếu không cũng quá là vô lương tâm. Hơn nữa, chuyện kỳ lạ nhất chính là, trong lòng Ngụy Vô Tiện còn mơ hồ cảm thấy, làm chuyện đó với Lam Vong Cơ vô cùng thỏa mãn.
Tựa như hài lòng với tình trạng hiện tại, hắn thậm chí còn không thèm nghĩ đến chuyện tìm hiểu rõ ý nghĩa của những hành động này, thầm nghĩ cứ mơ mơ hồ hồ mà ở bên nhau như vậy đi, thoải mái được ngày nào hay ngày đó, để ý nhiều đến mấy thứ lung tung làm gì. Dù sao hai người cũng là vì "Khế" mới bị buộc chung một chỗ với nhau, trong thời gian ngắn cũng sẽ không tách khỏi đối phương.
Vậy nên đến cùng khi nãy Lam Vong Cơ có ý gì đây? Ngụy Vô Tiện vẫn cảm thấy có chút nao nao, nếu như tiếp tục hôn thì sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa, vẫn là kịp dừng lại ở bờ ranh giới. Lam Vong Cơ hiếm khi mất bình tĩnh như vậy, sự hoảng loạn tràn ngập trong mắt. Ngụy Vô Tiện bị nhéo đến mức thở gấp thành tiếng, tay chân mềm nhũn như bún, cũng có chút thất kinh. Tuy nói rằng nam nhân để trần thân trên tắm rửa với nhau là chuyện bình thường, nhưng mà cũng chưa có ai chơi đi chơi lại cái chỗ kia... Như vậy hình như có chút ý vị khác thường thì phải. Chẳng lẽ nam nhân trong lúc làm chuyện đó còn có thể chơi theo kiểu này sao?
Ngụy Vô Tiện càng ngồi càng thấy không xong, dội hai ba gáo nước tắm rửa qua loa, trong lúc đó lại còn đặc biệt ngượng ngùng tùy tiện lau rửa cái điểm đang sưng đau trước ngực, nhớ lại tình cảnh khi nãy bỗng thấy có chút phiền não, còn mang theo cả cảm giác kỳ lạ khó mà nói thành lời. Hắn lấy trung y sạch từ trong túi Càn khôn ra, mặc vào. Ngày thường tắm xong đều ăn mặc tùy tiện, vạt áo lỏng lẻo, không thèm để ý nhiều, chẳng hiểu sao lúc này cũng có chút thẹn thùng, cúi đầu kiểm tra mấy lần xem trung y mặc đã tử tế chưa, cổ áo có hở quá không rồi mới chậm chậm chạp chạp đi ra.
Nến trên bàn còn chưa tắt, lẳng lặng bập bùng trong đêm tối, chắc hẳn là cố ý để lại cho hắn. Ngụy Vô Tiện đảo mắt qua chiếc giường, chỉ thấy được thân ảnh thon dài đang đưa lưng về phía mình cùng với tấm chăn đang hơi hơi phồng lên. Đôi mày kiếm của Ngụy Vô Tiện nhướng lên, thầm nghĩ cái người chủ động kia sao phản ứng còn lớn hơn người bị động là hắn thế này. Tiểu cổ bản này bình thường đều tuân thủ nghiêm khắc theo tư thế ngủ tiêu chuẩn của Lam thị, người nằm thẳng tắp, tay đắp lên bụng mà đi vào giấc ngủ. Ngoại trừ lúc cãi nhau với hắn tức đến không nhịn nổi ra, rất ít khi quay lưng mà ngủ như vậy. Ngụy Vô Tiện bỗng dưng có chút buồn bực xấu hổ, than ngắn thở dài mà kéo áo ra nhìn xuống ngực, chẳng hiểu nổi đến cùng là mình làm sai cái gì nữa, cảm thấy tủi thân lắm luôn ấy.
Tốt xấu gì người động thủ cũng là Lam Trạm cơ mà... Không rên một tiếng cũng không thèm giải thích gì, nói ngủ là ngủ, lại còn quay lưng về phía mình!
Ngụy Vô Tiện đi đến cạnh giường, gần như chỉ có thể thấy được vành tai đỏ ửng lộ ra dưới mấy sợi tóc đen cùng hai mắt đã khép lại của Lam Vong Cơ. Lồng ngực của y khẽ phập phồng lên xuống rất nhịp nhàng, hơi thở trầm ổn, giống như là đã ngủ say rồi. Không hiểu tại sao y vẫn còn ôm Tiểu Đông Tây ở trong ngực, con mèo nhỏ dán mặt vào cổ y, thỉnh thoảng còn cọ cọ vào làn da trắng nõn, giống như ghé sát vào nhau mà ngủ, đặc biệt ấm áp. Ngụy Vô Tiện không rõ trong lòng mình đang cảm thấy thế nào luôn, tại sao hắn chỉ vừa đi tắm cái thôi mà quan hệ của một người một mèo này lại tiến triển theo chiều hướng tốt nhanh thế nhỉ. Mèo mun nhỏ hình như còn chưa buồn ngủ lắm, hai mắt mở to chăm chú nhìn khuôn mặt thanh tuấn của thiếu niên gần trong gang tấc, trong đáy mắt ngập nước còn mang theo chút tò mò, cái đầu nhỏ xù lông khẽ cọ cọ vào cổ Lam Vong Cơ làm nũng, còn kêu lên mấy tiếng meo meo vừa nhỏ vừa mềm.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện thầm tặc lưỡi một cái, xốc hơn nửa cái chăn lên, quy củ nằm xuống bên cạnh Lam Vong Cơ, hai tay phủ lên bụng, học theo tư thế ngủ Lam thị của Lam Vong Cơ. Lúc này, người đúng ra nên nằm theo tư thế ngủ của Lam thị lại chỉ chừa cho hắn mỗi cái gáy, còn người không cần ngủ theo tư thế của Lam thị thì ngược lại nằm cực kỳ ngay ngắn. Ngụy Vô Tiện vốn tưởng rằng chẳng có chuyện gì đáng phải nghĩ, tiếc là nằm trợn mắt nhìn đỉnh màn một lúc lâu cũng không ngủ nổi. Tiểu Đông Tây nằm bên kia thì hết meo méo lại méo meo, làm hắn càng thêm tâm phiền ý loạn.
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Lam Trạm không thấy nóng à? Đi ngủ còn ôm mèo.
Sau đó hắn lại nghĩ: Chẳng phải Lam Trạm từ trước đến nay đều thích sạch sẽ sao, thế quái nào lại ôm Tiểu Đông Tây lên giường ngủ.
Hắn càng nghĩ càng thấy buồn phiền, mấy ngón tay đang đặt trên bụng xoắn xuýt lại với nhau, mắt cũng bắt đầu mỏi, cuối cùng lại chỉ nặng nề mà chép miệng một cái.
"Chậc."
Tấm chăn hơi rung động, thân ảnh bên cạnh giống như bị giật mình, tấm lưng dưới trung y trắng noãn run lên một chút.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi chưa ngủ à."
Người bên cạnh im lặng một lát:
"Ừ..."
Lúc này Ngụy Vô Tiện mới thấy trong lòng tạm ổn:
"Ồ."
Lam Vong Cơ tiếp tục im lặng.
Ngụy Vô Tiện cũng rơi vào im lặng.
Tiểu Đông Tây luồn qua luồn lại trong lòng bàn tay Lam Vong Cơ, dùng mấy cái răng sữa vô hại cắn cắn lên mấy đầu ngón tay còn mang theo vết chai của y.
"Meo~"
Ngụy Vô Tiện ho nhẹ một tiếng:
"Các ngươi, ở với nhau vui nhỉ."
Lam Vong Cơ: "Ừ."
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi định ôm nó như vậy đi ngủ thật hả?"
Lam Vong Cơ: "Nó vẫn còn hơi sợ."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện: "Ồ, thế ngươi ôm đi."
Lam Vong Cơ: "Ừ."
Ánh nến im lặng lay động, cái bóng của hai người một mèo phản chiếu rõ ràng lên đỉnh màn. Hai tay của Ngụy Vô Tiện gối dưới gáy, đầu kê hơi cao một chút, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể ngắm được Lam Vong Cơ đang nằm bên cạnh. Mèo con giống như một cục than nhỏ, cọ đi cọ lại vào cổ áo Lam Vong Cơ, thậm chí còn cắn cắn nút buộc áo của y, vừa cắn vừa kéo khiến nó lỏng ra. Lam Vong Cơ hình như cũng không giận, vẫn bình thản để cho nó cắn, sau đó mới vươn tay kéo lại tà áo, thắt chặt tử tế.
Tuy chỉ thoáng qua thôi, nhưng khi thấy một phần cần cổ trắng nõn lộ ra trong bóng tối, đáy lòng Ngụy Vô Tiện cũng có chút ngứa ngáy, càng nhìn càng không thèm che giấu ánh mắt, chỉ tiếc không thể nhìn thấy nhiều hơn. Từ trước tới nay Lam Vong Cơ mặc y phục đều cẩn thận tỉ mỉ, không để lộ quá nhiều, trừ những tình huống đặc biệt, Ngụy Vô Tiện cũng không thể nhìn thấy y để lộ dù chỉ một chút da thịt. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc chớp mắt kia, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên có thể hiểu được vì sao Lam Vong Cơ lại xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào thân thể hắn, chỉ có thể nghiêng mặt đi mà đưa hộp tạo giác vào.
Thật sự rất khó hiểu, lúc trước cũng đã từng cùng để trần nửa thân trên ngâm mình trong suối nước lạnh, trong địa đạo tuy rằng tối đen như mực nhưng da thịt thân mật dính sát vào nhau. Vậy mà lúc này chỉ cần tưởng tượng nếu mình nhìn thấy Lam Vong Cơ quần áo xộc xệch, hoặc lộ ra cả thân trên giống mình khi nãy, Ngụy Vô Tiện lập tức thấy có chút khô nóng, khuôn mặt cũng bắt đầu hồng lên, hơi thở dần nặng nề.
Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ buông hàng mi thật dài xuống vỗ về mèo nhỏ, dùng mấy ngón tay mảnh khảnh xoa xoa cái gáy của nó, nhẹ nhàng đè lên, khẽ khàng vuốt ve, khiến con mèo nhỏ kia thoải mái đến mức híp mắt lại, đặt cái cằm lên phần xương quai xanh của y, gừ gừ vài tiếng thật khẽ rồi lật cái bụng lên, để cho Lam Vong Cơ xoa xoa. Toàn thân con mèo này đen nhánh như mực, chỉ có mình lông bụng là trắng như tuyết. Cái bụng nhỏ mềm mại nhấp nhô lên xuống theo động tác thở, được Lam Vong Cơ vuốt vuốt thì cực kỳ thỏa mãn.
Chẳng hiểu vì sao, Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy có chút ngứa ngáy, cũng muốn người ta vuốt vuốt gáy xoa xoa bụng, ánh mắt trông mong mà nhìn mấy ngón tay thon dài của Lam Vong Cơ xuyên qua mớ lông trắng muốt kia, trong lòng bỗng dưng cực kỳ khó chịu.
Phải biết rằng, từ trước đến nay, người nằm trong lồng ngực của Lam Vong Cơ mà ngủ chính là hắn.
Người được hôn lên trán, sau đó tựa cằm lên vai Lam Vong Cơ, cũng là hắn.
Được người ta xoa xoa cái gáy rồi lại vuốt ve mấy sợi tóc, cũng là hắn...
Ngụy Vô Tiện có chút chua, lại không hiểu thứ cảm xúc mới xuất hiện này là gì, chỉ bất chấp níu lấy chút bất mãn khi trước, xẵng giọng nói:
"Ngươi... không muốn nói gì với ta à?"
Mấy ngón tay đang sờ mèo của Lam Vong Cơ khựng lại một chút, cánh môi ẩn trong bóng tối bỗng dưng trắng bệch. Ngụy Vô Tiện dối lòng nói:
"Bản thân ta, cũng không để ý chuyện vừa nãy lắm."
Lam Vong Cơ: "Ừ."
Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Dù sao thì hai ta cũng thành thân rồi, ngươi muốn làm gì ta, ta..."
Lam Vong Cơ vuốt mèo, vẫn không lên tiếng. Con mèo nhỏ kia được y cưng chiều đến mức không biết nặng nhẹ, thấp giọng kêu lên, còn tràn ngập ỷ lại mà chui vào lòng bàn tay y, hết cọ lại cắn.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện đợi nửa ngày cũng không đợi được chút phản ứng nào của y, lúc này thì giận thật rồi, túm lấy gáy Tiểu Đông Tây, xách nó ra khỏi lòng bàn tay của Lam Vong Cơ, ngữ khí mang theo vài phần nóng nảy:
"Đừng nghịch nó nữa! Nghịch ta đây này!"
Câu này vừa dứt, cả hai người đều cứng lại.
Lam Vong Cơ hơi siết tay lại: "..."
Ngụy Vô Tiện đang xách mèo: "..."
Tiểu Đông Tây bị treo lơ lửng giữa trời, tội nghiệp nhìn Ngụy Vô Tiện:
"Meo~?"
Ngụy Vô Tiện xấu hổ ho khan một tiếng, nhanh chóng cứu chữa lại cái câu mà chẳng hiểu tại sao mình nói ra được kia:
"Ý ta là... ôm ta."
Ngụy Vô Tiện: "Đừng ôm nó nữa, ôm ta này."
Lam Vong Cơ nâng mắt lên, nhìn hắn:
"Ừm..."
Đầu óc Ngụy Vô Tiện loạn thành một đoàn, đặt con mèo nhỏ xuống cạnh giường, tự nâng tay Lam Vong Cơ đặt lên lưng mình, sau đó thuận theo cỗ cảm xúc ấm áp đó mà chui vào ngực y. Toàn thân Lam Vong Cơ cứng đờ, nhìn Ngụy Vô Tiện vùi đầu vào lồng ngực, hai tay thì vòng lên ôm chặt lấy cổ y, có chút không biết nên làm thế nào. Thiếu niên vừa mới tắm xong, trên thân thể còn mang theo mùi tạo giác thơm ngát, hòa lẫn với hơi thở vương hương cỏ xanh, mang theo cảm giác tràn ngập sức sống, khiến cho trái tim y không nhịn được mà reo hò ầm ĩ. Tiếp đến, Lam Vong Cơ cảm thấy có cái gì đó ấm áp dán lên cổ mình, là đôi môi của người kia cùng một nụ hôn nhẹ nhàng. Bàn tay của y đang đặt trên lưng hắn khẽ cuộn lại, ôm chặt người kia vào trong lòng.
Tiểu Đông Tây ở bên cạnh giương đôi mắt nhỏ lên, tò mò mà nhìn bọn họ.
Lam Vong Cơ bị mèo con nhìn nên có chút thẹn, quên mất luôn cái chuyện vừa ầm ĩ khi nãy, nhẹ nhàng đẩy Ngụy Vô Tiện ra, nói:
"Đừng có sờ loạn..."
Hai tay Ngụy Vô Tiện đang giấu dưới chăn rất không ngoan ngoãn, sờ dọc từ lưng y sờ lên sờ xuống, sờ đến mức tim Lam Vong Cơ đập ngày càng nhanh, nhẹ hít vào một hơi, giữ tay hắn lại. Lúc này Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng nói ra nỗi bất mãn mà khi nãy vì ghen tuông với mèo nên quên mất:
"Lúc nãy ngươi cũng sờ ta còn gì, tại sao lại không cho ta sờ ngươi hả."
Lam Vong Cơ: "..."
Lam Vong Cơ khẽ mím môi, hơi nâng cằm lên, tránh đi ánh mắt của hắn:
"Xin lỗi."
Ngụy Vô Tiện im lặng một chút, hơi hơi xấu hổ, hỏi:
"Vừa nãy, vì sao ngươi... lại làm như vậy?"
Lam Vong Cơ: "Không cẩn thận..."
Hoặc nói đúng hơn là trong lúc ý loạn tình mê mà đầu óc mơ hồ, đến khi tỉnh táo lại thì theo bản năng muốn trốn tránh.
Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm:
"Chỗ đó của nam nhân thì có gì mà sờ."
Lam Vong Cơ bỗng dưng lắp bắp:
"Không, không biết."
Ngụy Vô Tiện "Ồ" một tiếng, ậm ờ nói:
"Chẳng qua là ta có chút tò mò thôi. Quái lạ, lúc ngươi sờ cảm giác khác hẳn với ta tự sờ."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện có chút đăm chiêu:
"Vừa rồi ta cũng thử nhéo hai cái, chẳng có cảm giác gì cả."
Vành tai Lam Vong Cơ đỏ đến mức sắp nhỏ máu đến nơi rồi, hàng mi dài khẽ run rẩy, miệng đắng lưỡi khô mà nhìn đôi môi Ngụy Vô Tiện ghé vào ngày một sát, trong đầu gần như khắc họa được rõ ràng cảnh tượng mà Ngụy Vô Tiện vừa nói đến. Ngụy Vô Tiện nhướng mày thật cao, nhìn y chằm chằm. Lam Vong Cơ ngày càng khẩn trương, tay siết lại thành nắm đấm, cảm thấy tiếp đến hắn chắc chắn sẽ nói ra thứ gì đó cực kỳ khủng khiếp.
"Lam nhị công tử..." Ngụy Vô Tiện kéo dài giọng.
Cổ họng Lam Vong Cơ căng lên:
"Ơi..."
Thiếu niên trước mắt bỗng nhiên cười cực kỳ ngứa đòn, con ngươi đen láy giống như lấp lánh ánh sao, lóe lên trong đêm tối.
"Không phải là ngươi... sau lưng thúc phụ nhà ngươi, lén xem Xuân cung đồ đấy chứ?"
Lam Vong Cơ: "..."
Lam Vong Cơ: "Không hề."
Ngụy Vô Tiện "Ồ" một tiếng:
"Không chỉ xem thôi, mà còn học được mấy chuyện xấu, sau đó ra tay với ta."
Lam Vong Cơ: "Ta không..."
Ngụy Vô Tiện không bỏ qua cũng không buông tha:
"Vậy tại sao ngươi lại biết nhiều như thế hả. Lần trước hôn nhau ta đã thắc mắc rồi, làm gì có ai mới học mà đã thuần thục nhanh như vậy!"
Khuôn mặt của Lam Vong Cơ nóng lên:
"Ta đâu có."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Chắc chắn là ngươi xem rồi, không chỉ xem mà còn lén lút xem. Ngươi giấu làm sao được ta, số Xuân cung đồ ta từng xem có khi xếp đầy được Tàng thư các nhà các ngươi đấy. Năm đó ta cho ngươi xem, ngươi còn nổi khùng lên đòi đánh nhau với ta, không nghĩ bây giờ lại lén xem một mình, cũng không thèm rủ ta xem cùng. Đúng là không đáng mặt nam nhân mà!"
Lam Vong Cơ: "..."
Lam Vong Cơ thầm nghĩ, cùng lắm thì mình lúc xem sách dạy làm chồng phát hiện ra vài chỗ bất thường thôi, không hề xem qua Xuân cung đồ. Bị đổ oan cho tội phá hư gia quy như vậy, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
"Không có!"
Ngụy Vô Tiện thấy y nổi nóng, ngược lại còn cười hì hì, hai tay ôm lấy vai y, nói:
"Trời ạ, không cần phải xấu hổ. Xem thì xem, lần sau lấy ra cho ta xem cùng là được. Nam nhân xem Xuân cung đồ thôi, có gì mà phải xấu hổ."