Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Oan Gia Đúng Là Khó Chơi - Chương 63





63.


Lam Vong Cơ nghe tiếng nước ào ào từ sau bình phong vang đến, có chút khó mà ngồi yên.


Bình thường Ngụy Vô Tiện luôn luôn cố gắng tránh né y, cả ngày nghĩ cách gặp mặt y càng ít càng tốt, cho nên thời gian hai người tắm rửa cũng khác hẳn nhau. Thùng tắm của Tĩnh thất đặt ở ngay sau bình phong làm bằng vải mỏng như giấy Tuyên Thành, bên trên còn có một bức tranh bằng mực đen, bố cục hài hòa, phong cảnh sơn thủy hữu tình, đúng là cực phẩm, chắc hẳn là nét bút của danh gia. Từ trước đến nay Tĩnh thất không có khách đến thăm, một mình Lam Vong Cơ ở cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng bây giờ có thêm một người, lại còn tắm rửa ở ngay sau bình phong, cho nên đúng là có chút không quen.


Ngọn nến trên bàn tỏa ra ánh sáng vàng nhạt bập bùng lay động, sáp nến tí tách chảy xuống, vài giọt sáp khô óng ánh trong suốt còn dính lại trên thân nến màu trắng như ngọc. Đêm vốn đã khuya, môn sinh của Vân Thâm Bất Tri Xứ đã đi ngủ cả rồi, Lam Vong Cơ chờ Ngụy Vô Tiện mãi, chờ đến tận khi qua giờ Hợi, cho nên cũng không cảm thấy buồn ngủ nữa.


Không muốn ngủ là một chuyện, không ngủ được... lại là một chuyện khác.


Khung cửa bình phong làm bằng gỗ vô cùng chắc chắn, nhưng vải căng lại mỏng như cánh ve, đến hơn phân nửa là vải trắng không hề được vẽ tranh. Ánh nến lập lòe phản chiếu bên trên, lập tức có thể mơ hồ nhìn thấy thân thể thon gầy của người đang tắm phía sau. Ngụy Vô Tiện lúc tắm rửa cũng không chịu ngoan ngoãn, dội nước ầm ầm, lại còn ngâm nga một khúc hát dân gian nơi thôn dã chẳng biết học được từ đâu. Lam Vong Cơ nghe thấy thì mím chặt môi, khó khăn lắm mới dời được mắt khỏi bình phong, nhưng đầu óc lại không thể khống chế được mà nhớ lại lúc còn trong địa đạo, hình ảnh hai người chẳng có lấy một mảnh vải che thân, quấn quýt một chỗ, môi lưỡi triền miên. Da thịt trắng nõn mịn màng cùng vòng eo mềm mại dẻo dai khiến y yêu thích mà vuốt ve không nỡ buông tay, làm y chìm trong mê muội mà ôm hắn thật chặt. Đôi chân dài thon gọn của thiếu niên quấn lấy thắt lưng, từng chút từng chút một cọ xát thân thể, giống hệt một con cá bị câu ra khỏi nước đang cố bám víu lấy chút ẩm ướt cuối cùng, dễ dàng trêu chọc người khác tâm phiền ý loạn.


'Cạch.'


Hộp tạo giác* trượt ra khỏi giá đỡ, rơi xuống mặt đất.


(*Tạo giác: Xà phòng thời xưa.)


Trái tim Lam Vong Cơ rung lên, theo phản xạ đưa mắt nhìn lại.


Đúng lúc đó, thiếu niên đằng sau bình phong hình như nhấc người ra khỏi thùng tắm, cánh tay trần trụi vươn ra muốn nhặt hộp tạo giác lên, còn ậm ờ lẩm bẩm một câu:


"Phiền thế nhỉ."




Tấm lưng cong giống hệt một cánh cung, vòng eo cực kỳ mềm mại, đưa mắt theo sống lưng tinh tế trượt xuống dưới hông sẽ chạm ngay phải bờ mông cong vút tròn trịa no đủ, cánh mông căng tròn đầy thịt trắng muốt. Ngụy Vô Tiện khéo léo chống tay vào thành thùng, rướn người về phía trước, tiếp đến cúi người xuống. Không một mảnh vải che thân, bờ vai cùng khuôn ngực còn chưa nảy nở hết có chút gầy gò lộ ra hoàn toàn, cùng với thắt lưng nhỏ nhắn và đôi chân dài thon thả, là một thân thể đẹp vô cùng. Lúc tắm rửa mái tóc đen bung xõa ra, sợi tóc còn dính chút nước, mấy sợi buông lơi trên bả vai, một vài lọn trực tiếp rũ dọc theo cánh tay, phần còn lại chắc là đang tán loạn trên cơ thể thiếu niên, nửa che nửa hở đi một phần da thịt, để lộ chút trắng hồng mịn màng ra ngoài rồi lại nhanh chóng giấu đi. Tiếng nước ào ào không ngừng vang lên, nước trong thùng theo động tác của hắn mà tung tóe khắp nơi, khiến hộp tạo giác trượt ra xa hơn.


"Chậc."


Thanh âm của thiếu niên đã có chút mất kiên nhẫn rồi.


Một tiếng chậc này làm Lam Vong Cơ bừng tỉnh, đến khi y tỉnh táo lại thì mới nhận ra mình đã vô thức nhìn chằm chằm về phía đó một lúc lâu. Tiếp đến, hai vành tai lập tức ửng hồng, Lam Vong Cơ vội vàng thu hồi ánh mắt, phi lễ chớ nhìn. Khuôn mặt trắng nõn như ngọc chẳng khác ngày thường là bao, nhưng nếu chạm tay vào sẽ phát hiện nó nóng cực kỳ, giống như sắp bỏng đến nơi rồi.


Tiểu Đông Tây được đặt ở cạnh giường, hai mắt mở to, ngây ngô nhìn thiếu niên thanh tuấn trước mặt lại có chút lúng túng, hàng mi dài buông xuống, vải áo trước ngực khẽ nhấp nhô, giống như trong lòng đang cực loạn, mấy ngón tay đặt trên chăn cũng cuộn tròn lại. Tĩnh thất lớn như vậy, nhưng chỉ cần Ngụy Vô Tiện bên kia có một chút động tĩnh, y ở bên này cũng nghe thấy rõ ràng. Không chỉ nghe rất rõ, mà còn không khống chế được bản thân, bắt đầu suy nghĩ lung tung.

K

Những ngày qua, trong lúc hôn nhau Ngụy Vô Tiện luôn cực kỳ dính người. Rõ ràng thân thể thon dài, lúc được y nâng mông ôm vào trong lòng lại có thể bày ra dáng vẻ y chỉ cần một cánh tay cũng có thể ôm gọn lấy hắn. Lúc môi lưỡi triền miên thanh âm còn có chút khàn khàn, giống như vừa khóc lóc cực kỳ đáng thương, mang theo giọng sữa chưa cởi của thiếu niên, nghe vừa ngọt ngào vừa ướt át.


"Lam nhị ca ca..."


Lam Vong Cơ càng nghĩ càng thấy không ổn, lập tức trải chăn ra rồi nằm xuống, không dám liếc dù chỉ là nửa cái sang hướng kia nữa. Khuôn mặt nóng bừng vùi trong chăn, sau đó vẫn thấy không ổn, đưa tay lên bịt kín tai lại, hàng mi không ngừng run rẩy, giống như trong lòng đang bối rối hỗn loạn lắm rồi lại còn bị trêu đến mức run lên từng hồi từng hồi. Trái tim y đập nhanh đến mức như muốn nảy ra khỏi cổ họng, hai tai đỏ bừng, cảm thấy như thế này còn kích thích hơn là tận mắt nhìn thấy, hai tay bịt tai chặt hơn, khóe môi không một tiếng động bắt đầu thầm lẩm bẩm kinh Phật, trong lòng cầu mong Ngụy Vô Tiện tắm nhanh lên một chút, không cần phải...


Không cần phải...


"Meo ô... Meo..."


Bàn chân lông lá đầy thịt dán lên khuôn mặt y, Tiểu Đông Tây cọ cọ đầu lên chóp mũi Lam Vong Cơ, giống như muốn cuộn tròn trong lồng ngực y. Lam Vong Cơ ôm mèo vào lòng, chậm rãi vuốt vuốt lưng nó hòng dời đi lực chú ý. Tiểu Đông Tây ngây thơ vẫn chưa nhận ra sự khác thường của thiếu niên, chỉ biết vui vẻ mà cọ tới cọ lui vào lòng bàn tay y, meo meo dính người mà kêu. Nhóc con mèo mun này cuộn tròn thành một cục, giống hệt quả bóng nhỏ làm bằng lông, cọ bằng sạch mồ hôi đang túa ra trong lòng bàn tay thiếu niên, còn muốn vùi đầu vào ngực Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng cắn cắn cái nút thắt trên trung y nghiêm chỉnh, rõ ràng là đã xem cái này thành thứ đồ chơi mới mẻ chơi thật vui. Lam Vong Cơ thật vất vả mới có thể ổn định tinh thần, hít sâu vài cái, dính ánh mắt vào con mèo nhỏ trong lòng bàn tay mình.



"Lam Trạm."


Một tiếng gọi phiền muộn đến cực điểm bỗng dưng vang lên từ phía sau bình phong. Tay Lam Vong Cơ run lên, miết đến mức con mèo khẽ 'meo' lên một tiếng. Ngụy Vô Tiện gần như đã rụt cả người vào trong thùng tắm, bám vào thành thùng, vô cùng buồn chán mà gõ gõ lên thân thùng làm bằng gỗ:


"Ngủ chưa đấy?"


Lam Vong Cơ: "..."


Lam Vong Cơ lẳng lặng bịt kín mồm mèo con lại, chính mình cũng không lên tiếng. Ngụy Vô Tiện bên kia đợi nửa ngày thấy chẳng có phản ứng gì, sau đó tiếng nước rào rào vang lên, đúng là muốn bước ra. Hắn nhỏ giọng thì thầm, động tác cũng nhẹ nhàng hết mức:


"Cũng đúng, đã muộn thế này... chắc là ngủ rồi. Ta tự mình làm vậy."


Da mặt Lam Vong Cơ nóng lên, không hề nghe thấy tiếng hắn mặc quần áo, như là để nguyên thân thể trần truồng mà đi ra từ phía sau bình phong vậy, lập tức hoảng sợ, thất thanh nói:


"Mặc, mặc quần áo vào."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện "hứ" một tiếng, ngạc nhiên nói:


"Ngươi còn chưa ngủ sao lại phớt lờ ta hả?"



Lam Vong Cơ: "..."


Lam Vong Cơ khẽ mím môi, đáp:

"Đang chuẩn bị ngủ."


Đúng là không nói dối, chỉ là không ngủ được thôi.


Ngụy Vô Tiện "à" một tiếng, có chút áy náy, cười hì hì, nói:


"Ta đánh thức ngươi hả, xin lỗi nhé xin lỗi nhé. Không sao đâu, ngươi ngủ tiếp đi, ta nhặt hộp tạo giác thôi, trượt ra bên ngoài bình phong rồi."


Lam Vong Cơ: "..."


Tiếng nước cùng tiếng bước chân ngày càng tới gần, giống như muốn giẫm thẳng vào đáy lòng y vậy. Lam Vong Cơ thật sự không thể chịu nổi nữa, khẽ quát lên:


"Ngươi đừng có ra."


Y hiếm khi nói lắp, thanh âm nhỏ như muỗi kêu:


"Ta... ta lấy cho ngươi."