62.
Bàn tay đang túm lấy cổ tay hắn dùng sức mạnh chết đi được, lại còn siết thật chặt, giống như sợ hắn chạy mất vậy, phải khẩn trương xách người lôi về phòng.
"Được được được... ầy, ngươi nhẹ một chút."
Ngụy Vô Tiện bị túm đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng trong lòng lại cực kỳ đắc ý, cười hì hì đi theo sau Lam Vong Cơ, ngoan ngoãn vào trong phòng.
Ngày xưa ấy, nếu mà nghe phải cái kiểu ăn nói như ra lệnh cùng với chuyện cậy mạnh ép buộc như thế này, kiểu gì cũng sẽ có một cơn tức giận bùng nổ từ đáy lòng hắn. Nhưng mà bây giờ một chút bực bội cũng không có, ngược lại cảm thấy vui vẻ còn không hết ấy chứ. Nói thật ra thì, đã nhiều ngày nay Tĩnh thất bị hạ cấm chế, hắn bất đắc dĩ phải chấp nhận chuyện Lam Hi Thần sắp xếp một gian phòng khác ở tạm. Căn phòng đó bài trí chẳng thiếu cái gì, nhưng Ngụy Vô Tiện lại ngủ không ngon giấc, luôn cảm thấy trước ngực thiếu một thứ gì đó. Hắn thử ôm một cái gối đầu thật lớn trước ngực, nhưng lại cảm thấy nằm thế này cũng không thoải mái, thế kia cũng không thoải mái. Ôm lâu thì nóng, lại còn không có mùi đàn hương nhàn nhạt, trước khi ngủ cũng không hôn hắn một cái, dịu dàng mút lấy đôi môi mềm mềm mại mại, sau đó còn vén mấy sợi tóc đang tán loạn của hắn ra sau tai cho gọn gàng. Tóm lại là, hắn đã tập thành thói quen phải ngủ cùng Lam Vong Cơ, không được người ta ôm thì ngủ không ngon.
Bây giờ nghĩ mới nhớ... Đến cùng là bọn họ bắt đầu ôm nhau ngủ từ khi nào nhỉ?
Hình như là từ lúc bắt đầu ngủ cùng phòng, tướng ngủ của hắn không được tốt lắm, hoặc cũng có thể là sau khi hôn nhau xong, hắn sẽ buồn ngủ đến mức không nhấc được mí mắt lên, sau đó ngả vào lòng Lam Vong Cơ, bắt đầu say giấc nồng. Nói chung, chờ đến khi hắn phát hiện ra, chính mình đã bắt đầu ỷ lại vào thân nhiệt ấm áp của người này, không dựa vào sát một chút thì nằm kiểu gì cũng không thấy thoải mái.
Ngụy Vô Tiện ngồi trên ghế, chống cằm nhìn Lam Vong Cơ cúi đầu vụng về vuốt ve mèo mun nhỏ đang lăn qua lăn lại trong lòng, đáy mắt còn mang theo vài tia ý cười mà có lẽ chính hắn cũng không nhận ra. Dường như Lam Vong Cơ cảm nhận được cái nhìn kia, bèn nâng mắt lên nhìn lại hắn. Ngụy Vô Tiện nhanh chóng thu lại nét cười trên mặt, khó hiểu nói:
"Lạ thật đấy, tiểu đông tây này ở trong tay ta chẳng có tí nề nếp nào, tại sao vừa vào tay ngươi lại lập tức ngoan ngoãn vậy nhỉ."
Lam Vong Cơ gật đầu một cái:
"Rất ngoan."
Mèo mun nhỏ chắc chỉ khoảng trên dưới ba bốn tháng, vẫn chưa trưởng thành, lúc đi đường còn hơi loạng choạng, giống như có thể ngã lăn ra đất bất kỳ lúc nào. Nói chung là lang thang bên ngoài đã lâu cho nên hơi gầy, đôi mắt to tròn ngập nước, vừa nhìn thấy người đã lập tức chui vào trong xó xỉnh ngóc ngách. Lúc Ngụy Vô Tiện bắt được nó, mèo mun nhỏ cong lưng cuộn tròn người lại, trong miệng phát ra tiếng 'ư ử' nho nhỏ, nhìn qua cực kỳ cảnh giác, sợ đến mức toàn thân run lên. Ngụy Vô Tiện phải xách một con cá nhỏ đến mới lừa được nó chui từ trong hốc ra, bắt được rồi thì tay chân luống cuống một trận mới có thể tắm rửa sạch sẽ cho nó. Hắn vốn còn lo lắng con mèo nhỏ này đến chỗ Lam Vong Cơ sẽ bị khuôn mặt lạnh như băng của y dọa sợ, nghĩ xem có nên dạy dỗ một chút rồi mới đưa đến chỗ Lam Vong Cơ hay không. Nhưng mà bây giờ nhìn thế này thì đúng là hắn lo lắng nhiều rồi. Con mèo này trừ lúc ban đầu có chút cảnh giác ra, hiện tại thì chẳng khác gì mọc rễ trong lòng Lam Vong Cơ, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, để lộ ra đầu lưỡi hồng nhạt cùng phần lợi mềm mại đầy thịt. Một khi được Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gãi gãi cằm lại phát ra từng tiếng rì rầm gừ gừ thỏa mãn.
Lam Vong Cơ cẩn thận nâng nó đặt lên trên đùi mà vuốt ve, mấy ngón tay thon dài vuốt dọc theo bộ lông đen nhánh mềm mượt đã được Ngụy Vô Tiện tắm rửa sạch sẽ, khiến con mèo nhỏ thoải mái mà kêu lên một tiếng 'meo' nho nhỏ. Tiếng kêu này vừa ngọt ngào vừa dính người, giống hệt một con mèo sữa mới sinh chưa được bao lâu. Ngụy Vô Tiện cười cười, ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chọc chọc nhóc con mèo trong lòng bàn tay Lam Vong Cơ:
"Tiểu đông tây, vui hay không hả? Từ nay về sau y chính là chủ nhân của ngươi đó."