Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ở Dị Giới Chơi Vô Hạn

Chương 8: Lại chuẩn bị một lần nữa, lần này Nelson đã sẵn sàng




Chương 8: Lại chuẩn bị một lần nữa, lần này Nelson đã sẵn sàng

Sau khi trở về, Nelson lập tức lấy ra bình thuốc hồi phục để uống và hồi phục v·ết t·hương của mình. Esdeath một đòn đá làm hắn rạn nứt xương sườn. Đây là nể tình hắn là quân của nàng và không muốn g·iết hắn nên nàng mới không mạnh tay. Nếu phải so sánh thì sức mạnh cận chiến của nàng ở mức 8-A đến 7-C, còn dùng năng lực thì là 7-A, một đòn tất sát của nàng chắc chắn sẽ g·iết c·hết Nelson, cách biệt quá lớn. Nelson hiện tại còn chỉ là một cái có sức mạnh thể chất 9-C đến 9-B, tăng thêm năng lực buff từ ma lực mới có thể đạt đến 8-C.

Nhưng hiện tại Nelson không suy nghĩ về Esdeath, cũng không suy nghĩ về sức mạnh của mình. Hắn chỉ nhìn chằm chằm bầu trời. Đưa tay lên tim mình, Nelson cảm nhận được sự rung động mãnh liệt, Nelson biết hắn đang có một cảm xúc mãnh liệt. Nhưng lý trí lại nói cho Nelson là không có vấn đề gì cả, hắn còn có thể tiếp tục.

“Câu trả lời” – Nelson thì thầm. Hắn đã chừng nào đoán được lý do, bị động của “Kiểm soát cảm xúc” đang làm cho lý trí và cảm xúc của Nelson bị tách rời.

“Tâm linh đạo sư” – Nelson lựa chọn Phòng học vô tận rồi đi vào. Hắn biết mình phải cởi bỏ “Kiểm soát cảm xúc” nhưng lý trí cho hắn biết nếu làm đều đó tại đây hắn có thể sẽ sụp đổ, tốt nhất nên có một người hướng đạo cho hắn. Nelson không biết những đồng nghiệp cạn tình có thể giúp hay không, cũng không biết những đứa bạn cùng lớp có hiểu được hắn bây giờ hay không, nhưng Nelson cần gấp một người, một ai đó, một thứ gì đó để giúp mình, vậy nên hắn lựa chọn Phòng học vô tận.

Sau khi từ Sân khấu vô tận trở về, Nelson nhận được phần thưởng là 2 lần tham gia Phòng học vô tận (phần thưởng cơ sở) ngoài đó ra thì hắn không còn nhận được gì thêm. Đánh giá của Sân khấu vô tận cho lần tham gia nhiệm vụ này của hắn là D – khó xem, vậy nên không có ban thưởng gì thêm. Nhưng Nelson cũng không thèm để ý ban thưởng đó lúc này.

Ngay khi Nelson bước vào Phòng học vô tận, một bóng người mặc áo trắng từ từ bước đến chỗ hắn. Người đàn ông này không nói gì, chỉ ôm lấy Nelson vào lòng. Đôi khi an ủi lớn nhất không phải là khai thông người đau buồn mà là lắng nghe. Nelson cảm thấy đây là lúc mà hắn nên từ từ cởi bỏ “Kiểm soát cảm xúc”. Từ từ cởi bỏ ảnh hưởng của “Kiểm soát cảm xúc” Nelson cảm nhận được sự kinh tởm, nỗi hận, sự tức giận và đầu mâu của những cảm xúc này lại là bản thân hắn.

“Ta sai rồi” – Nelson thì thầm trong lồng ngực của người đàn ông, hắn cảm nhận được cảm xúc của mình đang dần dần tuông trào ra khỏi lồng ngực. Lý trí và cảm xúc của hắn giờ đây đang dần hoà lại với nhau như lúc trước.

“Cảm xúc sẽ không biến mất, nó chỉ là bị con kìm nén ở trong trái tim, như một quả boom nổ chậm. Nó sẽ nổ, chỉ là không biết khi nào thôi” – Người đàn ông nhẹ giọng nói, giọng nói của hắn trầm ấm và an toàn vô cùng.

Nelson nằm trong lồng ngực người đàn ông, bản thân hắn cảm giác như buồn nôn nhưng không thể nào nôn được. Hắn ghê tởm bản thân mình g·iết người ? Hắn cũng đã g·iết họ một thời gian rồi, cảm xúc không còn đậm như lần đầu tiên nhuốm máu người. Ngoài ra hắn cũng đã g·iết vô số con quái vật, mặc dù với tâm thế quái vật không thể giao lưu, đây là chủng tộc khác biệt, nhưng khi quái vật biết nói chuyện, biết suy nghĩ thì làm sao ? Nelson vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời. Hắn chỉ biết hắn không coi quái vật là sinh vật.

“Mỗi sinh mệnh đều không giống nhau, có cao, có thấp, có giàu, có nghèo, có anh dũng, có hèn hạ. Mỗi sinh mệnh đều là mang theo trong mình một câu chuyện. Mỗi sinh mệnh đều không giống nhau” – Một lúc lâu sau khi cảm giác Nelson đã bình tĩnh hơn, người đàn ông kia mới bắt đầu nói chuyện, còn Nelson chỉ lắng nghe hắn nói.

“Chỉ có những kẻ coi sinh mệnh như cỏ rác mới nói ra sinh mệnh mỗi người đều là như nhau. Ta không biết con đã trải qua những gì, ta càng không biết tương lai con sẽ gặp phải những gì, vậy nên ta không có quyền phán xét con. Bản thân ta cũng đã từng tham gia c·hiến t·ranh, khi đó ta cảm thấy sinh mệnh thật mỏng manh. Kẻ địch vì mở mang bờ cõi mà t·ấn c·ông, chúng ta vì bảo vệ quê nhà mà chiến đấu. Ai đúng ai sai ? Người nhìn vào đều bảo chúng ta đúng, vậy thì những người bị ta g·iết thì sao ? Bọn họ có gia đình không, có những thứ họ yêu không ? Có người bảo ta rằng kẻ địch bị tham lam của mình nuốt chửng, c·ái c·hết là điểm đến xứng đáng với bọn họ. Nhưng bọn cũng vì một tương lai tương sáng hơn cho họ mà chiến đấu, đó là niềm tin của họ. Ta cũng vì tương lai tươi sáng hơn cho chúng ta mà chiến đấu. Ai đúng, ai sai ? Ta không biết, nhưng ta vẫn bước đi trên con đường của mình, ta vẫn chiến đấu vì những gì mình tin tưởng. Ta không biết con chiến đấu vì thứ gì, nhưng hãy tìm thấy và giữ vững niềm tin của bản thân. Đừng để sát lục che mờ mắt con, đừng để hận thù phủ bụi trên lòng mình. Đừng coi thường sinh mạng. Hãy cõng theo những sinh mạng mà con đã lấy đi trên con đường mà con đã chọn, đừng sợ sệt, đừng chạy trốn.” người đàn ông nói tiếp, hắn nói rất dài, Nelson nghe rất mê mang.

Hắn nói như không nói, đúng cũng có phần sai mà sai cũng có phần đúng. Nhưng Nelson hiểu hắn muốn nói gì, chỉ đơn giản là đã g·iết thì hãy thẳng lưng lên mà g·iết, g·iết vì niềm tin của mình, nếu có c·hết thì cũng c·hết vì niềm tin của mình. Nhưng Nelson vẫn mê mang. Nelson chiến đấu vì thứ gì ? Về nhà ? Sức mạnh ? Trả thù ?



Nelson ngay từ ban đầu suy nghĩ mình muốn đi xem cảnh đẹp của những thế giới khác, nhưng tham gia Sân khấu vô hạn lại ép hắn biểu diễn dựa trên nhân vật và nhiệm vụ cho trước, đó không phải là những gì Nelson muốn. Vậy nên hắn mê mang, hắn chiến đấu vì thứ gì, hay là hắn tham gia phó bản vì thứ gì.

“Xem ra con vẫn chưa tìm ra được con đường của mình. Nhưng không sao, không vội, con còn cả chặng đường dài để đi. Cứ đi đi, ta tin con sẽ tìm được lý do mà mình chiến đấu. Còn hiện tại, ta chỉ có thể giúp đỡ con không bị mê man bởi cảnh vật bên đường” – người đàn ông kia cười và nói.

Sau đó hắn chỉ Nelson thiền định. Thiền định là trạng thái của tinh thần, khi mà bản thân không còn suy nghĩ ngoài lề mà chỉ tập trung vào một suy nghĩ nhất định. Người đàn ông chỉ dẫn Nelson tập trung vào trái tim của mình, cảm nhận từng nhịp đập, cảm nhận từng giọt máu bơm khắp cơ thể của hắn, cảm nhận làn da của hắn đang hô hấp, cảm nhận gió thoảng đang lướt qua làn da của hắn.

Một thời gian sau, khi Nelson mở mắt trở lại, hắn đã trở về căn phòng của mình. Hắn học được thêm một kỹ năng mới:

[Thiền: Tâm (Chủ động: Tập trung tinh thần, gia tăng tốc độ hồi phục thể lực, ma lực. / Bị động: Tăng cường ý chí)]

Hắn còn không rõ tên của sư phụ mình là ai. Đúng vậy, Nelson nhận người đàn ông kia làm sư phụ của mình. Những người khác đã từng chỉ dạy cho hắn cách sử dụng sức mạnh, nhưng đều như là đang làm một giao dịch, chỉ có người đàn ông này vì Nelson mà chỉ dạy. Gọi Nelson là vô ơn đi, có lẽ là đúng, nhưng Nelson không quan tâm. Giao dịch sòng phẳng, không tính là sư đồ.

------

Hôm nay là ngày 25 tháng 09 năm 1725, Nelson chỉ tốn chút thời gian là hiểu rõ được hắn thiền định bao lâu. Hắn phải đi xử lý xin nghỉ ở bệnh viện, đã 5 ngày không đi làm. Sau đó là chuẩn bị cho lần lên Sân khấu tiếp theo. Cooldown của Sân khấu vô tận hiện tại là 10 ngày.

Sau đó mọi thứ lại đâu vào đấy, Nelson đi làm, về nhà tập thể dục, lại nghỉ ngơi thiền định. Lần này Nelson có nhờ người đánh thức mình dậy, vậy nên không bị quá giờ. Quan trọng hơn là bây giờ, Nelson tạm thời tìm ra phương hướng của mình, Nelson lựa chọn trở nên ích kỷ. Đúng, ích kỷ. Nelson muốn đi xem phong cảnh của các thế giới khác, hắn muốn chiến đấu với những kẻ mạnh, hắn muốn làm những gì mình thích. Từ giờ phút này trở đi, Nelson sẽ là một thành viên của quân đoàn Hỗn Độn Trung Lập.

-----------------------

Ngày 03 tháng 10 năm 1725, Nelson dự định học tập một môn võ thuật. Trong trận chiến lần trước hắn cảm nhận được sâu sắc hơn sự hạn chế của dao găm. Căn bản không có chỗ sử dụng, Nelson dùng nắm đấm còn nhiều hơn là dao găm trong trận chiến đó. Vậy nên hắn dự định quay trở về cột mốc ban đầu, sử dụng nắm đấm để chiến đấu, về phần dao găm sẽ là trang bị bổ trợ, không còn nằm trong danh mục v·ũ k·hí chính.

Sau đó 2 phút, Nelson bị người đàn ông cao hơn 1m80 dùng chân kẹp lấy cổ mình, khuôn mặt hắn đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, đến khi sắp ngất đi mới được thả ra.

“Hộc, hộc” – Nelson bò trên mặt đất thở dốc



“Ha ha, đây là Thuỷ hình, nghiêng về khoá lấy đối thủ” – người đàn ông vừa cười vừa nói

“Khốn nạn, chỉ là học tập thôi có cần thiết phải làm hết mức như vậy không ?” – Nelson gầm thét lên về phía hắn

“Ha ha, học tập phải hết mình như thế mới có thể nhớ lâu chứ, còn nhớ khi Ohma bằng tuổi ngươi, cũng hay la hét như thế này” – Tokita Niko trả lời

Hắn sử dụng Phòng học vô tận “may mắn” lựa đến Niko, người truyền bá phái Nhị hổ. Nhị hổ bao gồm công, thủ, trói, điều hướng đầy đủ mọi mặt, đây là Niko nói cho hắn. Niko dùng 1 phút 30 giây để giới thiệu cho Nelson về Nhị hổ lưu, sau đó bảo Nelson thử đến t·ấn c·ông hắn, rồi dùng chưa đến 5 giây để kẹp lấy cổ Nelson bằng đùi của mình.

Nelson tự nhận sức mạnh thể chất thua kém Niko, nhưng Niko cơ bản không t·ấn c·ông mà chỉ “xoẹt xoẹt” xoay nắm đấm của hắn rồi trói Nelson lại. Nelson cơ bản không kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã ngã xuống đất.

“Nghe cho rõ đây Nelson, Thuỷ lưu hình trọng về trói buộc, Hoả lưu hình thì trọng về bộc phát và t·ấn c·ông” – nói rồi Niko lao lên với tốc độ kinh khủng đấm vào Nelson. Nelson chỉ kịp đưa tay cản trước ngực thì đã b·ị đ·ánh văng ra xa.

“Khốn nạn, gãy xương rồi” – Nelson nhăn mặt chửi đổng.

“Haha, yên tâm, với cường độ như thế sẽ không khiến con b·ị t·hương được đâu, giờ thì t·ấn c·ông đến đây nào” – Niko lại lơ đãng

Lần này Nelson cơ bản không đợi Niko nói đã lao đến đấm hắn, một cục tức chặn lấy ở cổ. Trả phí để vào học, vào lớp mới biết là đi chịu đòn, ai không tức ?

“Thao lưu hình sẽ trọng về điều hướng, điều hướng đòn đánh của đối thủ, điều hướng lực lượng của bản thân” – Niko vừa nói vừa ném Nelson văng ra xa.

Lần này không có đau như lúc trước, nhưng vẫn là văng ra xa. Nelson đoán rằng lần này văng ra xa là do sức lực của bản thân. Vì từ khi hắn lao đến Niko cho đến khi văng ra thì gia tốc của bản thân không đổi, nói rõ là Niko cơ bản không hề tác động lực vào hắn nhưng hắn vẫn bay ra.



“Cuối cùng là Kim cương hình, trọng phòng thủ, nhưng dùng phù hợp vẫn có thể t·ấn c·ông” – Niko nói rồi gồng người lên chịu đòn đánh của Nelson. Lần này Nelson học khôn, không lao tới quá nhanh, nhưng đòn đánh đánh trúng rồi lại cảm giác đánh trúng thép (mặc dù hiện tại Nelson có thể đánh lõm cả thép).

“Đó là 4 hình cơ bản của Nhị hổ lưu, con đã học được chưa ?” – Niko thẳng người nhìn lấy Nelson

“Học được khỉ gió, lão già đã dậy gì đâu ?” – Nelson lại chửi

So với khi tiến công tỉnh táo, Nelson khi trả lời lại tràn đầy sức sống. Hiện tại Nelson thường bật tắt bị động của “Kiểm soát cảm xúc” liên tục, đảm bảo bản thân không bị lý trí hoàn toàn chi phối. Hắn hiểu nếu như liên tục để lý trí chi phối, hắn sẽ trở thành một cỗ máy thật thụ. Ví dụ đơn giản nhất là hắn g·iết người, nhưng chỉ xem mạng người như những con số đếm, căn bản không ghê tay. Điều này rất đáng sợ, như một người có bản năng hít thở, thì bỗng một ngày hắn hít thở thì đó là chuyện quá là bình thường. Nhưng Nelson đã suýt nữa biến việc coi thường sinh mạng thành bản năng, về sau đó Nelson không dám nghĩ, nhưng trường hợp tốt nhất hắn sẽ dùng g·iết người như một phương pháp giải quyết vấn đề, kể cả khi vấn đề có nhỏ đi chăng nữa. Ngoài ra thì Thiền: Tâm cũng giúp Nelson tỉnh táo hơn kể cả khi không có Kiểm soát cảm xúc, đây là một bước tiến nhanh nhưng không ngoài dự liệu.

-----

Nelson dùng khoảng thời gian còn lại của mình học Nhị hổ. Phải nói rằng Niko là một thầy giáo tận tâm, Nhị hổ của hắn cũng cân xứng hơn hẳn học trò của mình. Bây giờ Nelson có thêm kỹ năng:

[Võ: Nhị hổ (Bị động: Tăng cường sức mạnh của đòn đánh tay không)]

Phần còn lại là mài dũa nó ở Danmachi. Thật trùng hợp, lần này Nelson cũng gặp Bell Cranel và đoàn mạo hiểm của Loki ở Hostess of Fertility.

“Xem ra kịch bản đã bắt đầu rồi” – Nelson gặm lấy bánh mì suy nghĩ

Mọi thứ đều dựa theo kịch bản bắt đầu, Bete (người trong đoàn của Loki Familia) say xỉn và nói xấu Bell, Bell xấu hổ chạy ra khỏi quán rượu. Nelson thì nhìn thấy cảnh này và suy nghĩ.

“Mỗi cái Familia đều là một mớ rối ren”

Lúc trước Nelson dự định tham gia Loki Familia nhờ vào kịch bản này, bằng cách đứng ra bảo vệ Bell sau đó đá đít Bete, bị Loki nhận thấy bản thân là một cái mạo hiểm giả mạnh mẽ nhưng chưa từng được ban phước, sau đó được Loki mời vào Loki Familia. Đó là một phương pháp lý trí, cũng là nhờ Nelson tràn đầy lý trí mà suy nghĩ được ra được kế sách này. Nhưng hiện tại hắn không muốn nữa, mặc dù nó là kế hoạch có lợi ích tối đa, nhưng Nelson không muốn bị trói buộc. Mỗi cái Familia đều cần phải chu cấp cho thần của bọn họ và cũng phải tham gia những hoạt động c·hiến t·ranh, khai hoang. Nhưng Nelson chỉ coi Danmachi như nơi tiếp tế và mài dũa kỹ năng của mình, còn mỗi lần viễn chinh khai hoang đều tốn thời gian dài, Nelson không muốn hao phí. Vậy nên hắn lựa chọn đi gặp Takemikazuchi. Một vị thần của sấm sét và kiếm trong thần thoại Nhật Bản, cũng là một trong số ít các vị thần hệ chiến đấu ở Orario.

Lưu ý, là Takemikazuchi không phải Takemikazuchi Familia. Takemikazuchi Familia là một cái Familia nghèo, chỉ có 6 người, và Familia này còn gặp vấn đề về tài chính. Vậy nên Nelson dự định dùng tiền để nhờ thần Takemikazuchi giúp đỡ hắn mài dũa kỹ năng.

-----

Mọi chuyện theo như dự đoán phát triển, Nelson chi ra số tiền không quá lớn, nhờ thần Takemikazuchi giúp đỡ hắn học tập Nhị hổ lưu và che giấu khí tức. Kỹ năng phía sau là Nelson chợt nghĩ tới, mặc dù không quá cần thiết nhưng đôi khi ẩn tàng bản thân cũng là một kỹ năng giảm bớt sự phiền phức.

Takemikazuchi là một vị thần giỏi về võ thuật, bao gồm đủ loại v·ũ k·hí và mạnh nhất về kiếm, hắn cũng biết về Nhẫn thuật (loại mà Ninja thật sự dùng, không phải loại Pháp sư phun cầu lửa bẳng mồm và nói về Nhẫn đạo dùng) có thể giúp Nelson ẩn giấu khí tức của bản thân, mặc dù Takemikazuchi khinh thường nhẫn thuật. Nhưng dưới sự ấy nấy với những đứa trẻ trong Familia của mình, Takemikazuchi vẫn giúp Nelson học tập.