Chương 7: Akame ga Kill
Sau một tháng, Nelson đã đổi được một bộ trang bị mới toanh, áo và quần tăng phòng ngự cùng với tự hồi phục bằng ma lực, giày vẫn là tăng cường sức bám với mặt đất nhưng lần này mạnh hơn, găng tay thì đổi lại thành chỉ tăng cường phòng ngự, v·ũ k·hí đã là một thanh dao găm đen tuyền, cứng rắn hơn rất nhiều, ngoài ra thì Nelson còn chuẩn bị 2 bình thuốc hồi phục sức sống cấp cao (nâng cấp hơn loại thường, có khả năng dừng chảy máu, chữa gãy xương) và 1 bình thuốc hồi phục ma lực cấp cao.
Với bộ trang bị mới, Nelson có thể một mình leo 28. Hiện tại Nelson dự đoán bản thân phải mạnh cỡ mạo hiểm giả cấp 3 hoặc cấp 4. Bởi vì đi xuống Dungeon nguy hiểm nhất không phải là chiến đấu ở tầng càng sâu, mà là chiến đấu xong trở về mặt đất. Đi càng sâu thì trở về càng nguy hiểm, nếu muốn đi càng sâu vào Dungeon thì chỉ cần né tránh quái vật rồi chạy xuống càng sâu. Mặc dù ở các tầng càng sâu thì càng ít mạo hiểm giả và càng đông quái vật, nhưng theo giả thuyết chỉ cần có năng lực ẩn thân thì có thể đi càng sâu hơn. Bản thân Nelson muốn săn quái vật và làm quen với năng lực, vậy nên chiến đấu rất cật lực, đi càng sâu thì càng khó về.
“Lần sau trở về sẽ tìm một Support dài hạn” – Nelson nhìn xác của đống quái vật với ánh mắt tiếc nuối rồi trở về mặt đất. Quái vật ở Dungeon ngoại trừ sản sinh ra ma hạch thì còn có các loại nguyên liệu khác, Supporter là những người chuyên môn học tập để thu hoạch những thứ này. Họ cũng sẽ đeo nhưng Balo lớn chứa đựng nhu cầu yếu phẩm cho các mạo hiểm giả khi xuống Dungeon, cơ bản là nhân viên hậu cần. Nelson khi săn quái vật ở các tầng thấp thì không hề để ý đến tài liệu mà quái vật rơi xuống, vì cơ bản là tràn lan, không có giá trị, nhưng ở những tầng sâu hơn thì tài liệu dần dần có giá bắt kịp được ma hạch. Nelson dự định sẽ mang theo một Supporter để tăng thu nhập, nhưng để xem hắn có còn sống qua nổi Sân khấu vô tận hay không.
Ngoài ra thì hôm trước Nelson nhìn thấy một thiếu niên tóc trắng, dáng người ngang ngửa với hắn (Nelson hiện tại cao 1m66, Bell Cranel 1m65) đi vào Orario. Hắn đoán đó là nhân vật chính của Danmachi, hiện tại cũng nên đến thời gian Bell Cranel đến. Nelson dự định nhờ vào cuộc sung đột giữa Bell Cranel và Loki Familia để gia nhập vào Loki Familia, nếu như mọi thứ suông sẻ, Nelson nghĩ bản thân sẽ được mời vào Loki Familia. Nếu không thì Nelson sẽ đi tham dự vào Familia của một vị thần hệ chiến đấu. Loki Familia là một trong hai Familia mạnh nhất, hiện tại hầu như không nhận người mới, vậy nên Nelson cần một đòn bẩy để bắt chuyện mà không làm mất hoà khí, nếu không thì sẽ trở thành địch của Loki Familia. Nếu như thất bại, Nelson dự định tìm một vị thần nghiêng về chiến đấu để chỉ đạo cho mình, mặc dù thần không còn sức mạnh siêu phàm, nhưng trí tuệ và kỹ thuật của họ thì con người còn lâu mới có thể bắt kịp.
Mang theo trang bị và tiếp tế, Nelson rời khỏi phó bản Danmachi, điểm đến tiếp theo của hắn là phó bản thứ nhất, nơi mà có câu chuyện về Akame ga Kill. Hắn cần học kịch bản để ứng phó với tình huống sẽ xảy đến.
-------------------------------------
Ngày 20 tháng 9 năm 1725, Nelson đã chuẩn bị hoàn tất mọi thứ.
“Đi thôi” – nói rồi hắn lựa chọn tiến vào Sân khấu vô tận.
Lần này Nelson không trực tiếp mở mắt thấy thế giới Akame ga Kill mà là một căn phòng tối đen, trước mặt hắn là hai chiếc rương, bên dưới có đánh dấu tên cụ thể. Bên phải là “Thân phận” bên trái là “Nhiệm vụ”
“Trời đánh” – Nelson nghiến răng, hắn đã đọc kỹ kịch bản của Akame ga Kill, biết rõ tình trạng của đất nước, cũng xem từng cái Teigu có sức mạnh như thế nào. Nhưng Nelson không ngờ rằng nhiệm vụ của hắn không hề xuất hiện trong kịch bản. Thật tế là có, nhưng nó chỉ đơn giản tóm gọn trong vài trang truyện.
Nelson sẽ vào vai một bộ hạ của Esdeath trong chiến dịch diệt tuyệt các bộ lạc phía bắc của đế quốc. Bản thân Nelson là một người sử dụng Teigu hệ độc, là đội trưởng của một tiểu đội trăm người. Nhiệm vụ lần này là tham gia chiến dịch tiêu diệt các bộ lạc phía bắc đế quốc, cho đến khi chiến dịch kết thúc
Sau khi đã đọc xong thân phận và nhiệm vụ, một cách cửa mở ra trong căn phòng tối, mang đến ánh sáng chói sang khiến Nelson phải che mắt mình lại. Khi hắn mở mắt ra lần nữa, hắn đang đứng trong doanh, mọi người ở đây đều mang một bộ quân phục xám xịt. Đây là quân doanh của Esdeath, các binh sĩ đang chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới. Nelson bản thân cũng nhanh chóng mặc lấy quân phục và đội lên mũ giáp.
“Trong manga bảo cuộc chiến này kết thúc nhanh hơn dự định, nhanh là nhanh bao nhiêu” – Nelson nghĩ thầm.
“Keng” – Âm thanh tiếng chuông vang lên, mọi người đều hấp tấp chạy đến xếp hàng, Nelson cũng luồn theo đàn người đi đến.
“Toàn quân chú ý, lần này chúng ta sẽ hướng về phía bắc và tiêu diệt toàn bộ kẻ thù của đế quốc. Dẫm nát bọn chúng, c·hôn v·ùi bọn chúng, cầm lấy v·ũ k·hí và đắm chìm trong tiếng kêu la tuyệt vọng của kẻ thù” – một bóng người hơi cao, với mái tóc xanh dài đến tận eo đứng ở trên đài cao phát biểu, Nelson biết đó là Esdeath, mặc dù từ 2D sang 3D có chút khác biệt, nhưng với manga anime thì chỉ cần màu tóc đủ đặc biệt thì sẽ không có chuyện nhận sai người.
“Phát ngôn thật thô bạo” – Nelson nhíu mày thầm nghĩ, mặc dù biết Esdeath là một con S chính hiệu, nhưng nghe những phát ngôn này Nelson vẫn cảm giác khó chịu.
Không lâu sau đó, quân đoàn của Esdeath được nàng dẫn đầu, tiến về phía bắc. Ở đây quân đồng minh của những bộ lạc phương bắc đang chuẩn bị chào đón đoàn quân của đế quốc.
Máu, máu, xác c·hết, xác c·hết, g·iết, g·iết. Một âm thanh như âm thanh radio bị nhiễu vang vọng trong óc Nelson. Hắn tham gia chiến dịch này được 7 ngày rồi, đoàn quân của Esdeath cơ bản là đang bắt nạt trẻ em, bẻ gãy, nghiền nát, quân ta không có tử thương. Với đoàn người đông đúc cùng xông lên, Nelson không có cách tránh thoát, hắn cũng g·iết người.
Có cảm giác khó chịu, có cảm giác đỏ mắt, nhưng lý trí vẫn giữ cơ thể hắn hoạt động và săn g·iết. Nelson sử dụng Mist – Poison như một quả boom khói độc, nén ma lực vào tay mình rồi ném Mist – Poison ra như một quả boom. Khí độc bộc phát thẳng mặt khiến kẻ địch không hề phòng bị mà dính chiêu.
Nelson g·iết người trực tiếp không nhiều, khoảng 200 đến 300 người. Nhưng phần Mist – Poison g·iết bao nhiêu người thì hắn không rõ.
Hắn ù tai đi theo đội quân g·iết người, hắn g·iết, hắn ném khói độc, hắn g·iết, hắn ném khói độc. Cứ như thế, khi Nelson tỉnh lại, hắn đã đứng trước Esdeath.
“Ném khói độc xuống” – Esdeath ra lệnh
“Hả ?” Nelson trả lời một cách ngơ ngác, hắn nhìn xung quanh, bên phải là q·uân đ·ội của đế quốc, bên trái là một hố đất sâu chứa hàng trăm ngàn người bên trong, trước mắt là Esdeath, dưới chân nàng là một người đàn tóc đen t·rần t·ruồng, vừa khóc vừa cười.
“Ném khói độc xuống dưới, g·iết c·hết bọn chúng” – Esdeath lại lần nữa ra lệnh
Theo bản năng nghe lời, Nelson lại nén khói độc lên trên tay. Nhưng lúc này hắn cảm thấy kì lạ, tại sao tim lại rung động đến nhiều như thế. Từ ngày có kỹ năng “Kiểm soát cảm xúc” đến nay, Nelson chưa bao giờ thấy tim mình lại đập nhanh đến thế.
“Có gì đó không đúng” – Nelson định thần nhìn lại
Hắn đang sắp thực thi mệnh lệnh của Esdeath, tàn sát những người dân bên trong hố đất kia. Đôi tay hắn run rẩy, thật kì lạ, não bộ nói cho hắn rằng hắn không sợ, hắn làm được, nhưng cơ thể lại ngăn chặn hắn làm thế.
“Không làm được” – Nelson nói với Esdeath. Hắn không biết tại sao hắn lại nói thẳng thế, Esdeath là người cầm quân, nếu nàng muốn hắn c·hết, đế quốc sẽ t·ruy s·át hắn. Nếu nàng tự tay g·iết hắn, hắn không cản được. Nhưng Nelson biết, nếu như hắn đồng ý làm theo Esdeath, hắn sẽ mất đi một thứ rất quan trọng.
“Phế vật” – nói rồi Esdeath xoay người đá vào ngực Nelson, một cú đá như búa đập vào lồng ngực hắn khiến hắn bay xa ra. Sau đó nàng lại vãy nhẹ tay, băng tuyết trực tiếp c·hôn v·ùi những người dân trong hố đất.
Nelson lẳng lặng nằm ở đó, đợi đồng đội đưa hắn về quân doanh. Ở trong doanh trại của Esdeath, toàn là người bị nàng đánh cho phục, mặc dù ở phía sau lưng vẫn có nói xấu, nhưng căn bản khi nàng nói chuyện, đặc biệt là trong khi chiến đấu, không ai cãi lời nàng. Quân đội của Esdeath căn bản không quan tâm tới bình dân hay tội c·hiến t·ranh, bọn chúng như một đám dã thú được dẫn đầu bởi một con dã thú mạnh hơn.
“Thật là đạo đức giả” – Nelson nằm trong doanh trại cười khẩy. Hắn đã g·iết qua gà vịt, cũng đã g·iết qua quái vật, trong trận chiến vừa rồi cũng đã g·iết qua người, nhưng hắn lại sợ hãi g·iết tiếp. Nelson không rõ bản thân mình đang suy nghĩ gì. Hắn chỉ biết trận chiến kết thúc, nằm yên trên giường bệnh, Nelson kết thúc chuyến hành trình của mình ở Sân khấu vô tận.