Nuôi Vợ Từ Bé [Đam Mỹ]

Chương 74




Về đến cửa nhà, Hoàng Thiên Bá nhìn vào thấy Uẩn Đồng đang ngồi khóc. Hắn không biết đã có chuyện gì sảy ra, lúc sáng còn nghịch ngợm khiêu khích hắn, sao giờ lại khóc rồi?

Chân dài xải nhanh vài bước, cởi áo khoác, thuận tay ném túi sang một bên. Uẩn Đồng thấy hắn thì mừng rỡ chạy đến ôm.

"Đừng chạy." Vòng tay rộng lớn bao bọc lấy cậu.

"Đồng Đồng, sao lại khóc? Hửm?"

Lúc này cậu như bỏ được tảng đá lớn trong lòng thoả sức dụi đầu vào lòng Hoàng Thiên Bá khóc lớn. Để cho cậu khóc thoả mái rồi mới hỏi lý do.

"Kể ông xã nghe, đã có chuyện gì?"

Hắn hướng mắt về phía Lưu Hoàng Anh nhưng cô nàng lắc đầu, ngay cả cô cũng không biết chuyện gì.

Uẩn Đồng nấc nhẹ vài tiếng trả lời.

"Em mơ thấy ông xã, Ân Ân và anh Hựu Âm... Cả người toàn màu. Em cố gắng thức dậy nhưng không được."

Không kìm được lại khóc vài tiếng. "Đi tìm không thấy anh đâu cả, em rất sợ, em không muốn nhìn thấy anh như vậy.

Hoá ra là như vậy, Uẩn Đồng trải qua vài lần sinh tử nên những chuyện này khiến cậu rất ám ảnh. Hoàng Thiên Bá mỉm cười ôn nhu vuốt ve chiếc lưng nhỏ của cậu.

"Ngoan, không phải anh ở đây rồi sao?"

Biết là hắn không sao nhưng cậu vẫn không kìm được run sợ trong lòng.

Hoàng Thiên Bá kiên nhẫn chờ đợi tinh thần cậu ổn định, hắn một tay bế cậu về phòng.

Đặt cậu lên giường, hắn toan đi thay đồ thì bị cậu giữ tay lại.

"Anh đi đâu?" Cậu lo lắng hỏi.

"Anh thay đồ." Hắn muốn cậu ngừng khóc nên trêu chọc, giọng điệu lưu manh. "Hay em muốn anh đứng đây khoả thân cho em ngắm?""Vậy cũng được, cơ thể anh không phải em chưa nhìn qua. Tạm ổn" Uẩn Đồng cứng rắn chống chọi sự lưu manh của hắn, muốn đối đáp được thì cậu phải lưu manh hơn.

Hắn phì cười, trả treo như vậy thì chắc chắn Uẩn Đồng đã ổn định lại tinh thần rồi.

Chấp nhận yêu cầu, Hoàng Thiên Bá thản nhiên cởi đồ trước mặt cậu. Uẩn Đồng mạnh miệng lúc này đỏ mặt lấy chăn che mắt lại thầm mắng.

"Lưu mạnh."



Thay đồ xong, Hoàng Thiên Bá chui vào chăn ôm cậu. Uẩn Đồng cũng thuận theo ôm hắn, bé con lúc này vứt sự giận dỗi phía sau không còn giận hắn nữa, cậu sợ mất hẳn hơn.

"Em muốn gặp Ân Ân, rất lâu rồi em chưa gặp bạn ấy. Thật nhớ"

Trong giấc mơ đó cậu cũng thấy Bạch Thạc Ân, đã lâu rồi chưa gặp vậy mà lại mơ thấy điềm xấu như vậy. Thật bất an, chỉ gặp mặt mới xoa dịu được nỗi lòng của cậu hiện tại.

"Vài hôm nữa anh sẽ dẫn em đi gặp Thạc Ân được không?"

"Da."

Tên thần cơ hội Hoàng Thiên Bá không dám đề cập lại vấn đề cũ, thấy cậu quấn lấy mình nên mừng rỡ trong lòng ôm ấp giai nhân, không dám chọc giận cậu nữa.

Bên phía Nguyễn Đức Duy giả, khi nãy hắn ta đi theo dõi Hoàng Thiên Bá. Hắn hiên ngang cố ý khiêu khích Hoàng Thiên Bá, hắn ta không làm gì chỉ cố ý đi theo khiến người ta khó chịu.

A Thậm cười thích thú. "Hoàng Thiên Bá, tao trở lại rồi đây."

Tài xế của hắn ta cũng không hiểu chủ của mình đang muốn làm gì. Còn A Thâm thì chỉ thầm tính toán, bây giờ hắn ta chỉ đi theo để cảnh cáo Hoàng Thiên Bá rằng hắn sẽ luôn theo dõi người này.

Còn Hoàng Thiên Bá thì chỉ ung dung cảm thấy A Thâm rất giống một con chó hoang, người ta cho ăn liền vẫy đuôi nịnh nọt đi theo. "Giống thật đấy."

(Ý là xin lỗi mấy bé cún nha

...

Lưu Hoàng Anh cố ý trì trệ công việc và vì cô ở mãi trong nhà Hoàng Thiên Bá nên A Thâm không thể làm gì cô cả, hắn ta tức nhưng không làm gì được.

Cả nhà ba người đang hạnh phúc ăn cơm, bỗng Uẩn Đồng nhìn ra cửa lớn. Vội vàng ném đũa ra bàn rồi đứng dậy chạy nhanh ra cửa.

Hoàng Thiên Bá hốt hoảng chạy theo, người này là không cần con nữa hay sao mà chạy nhanh như vậy?

Tinh ý như Bạch Thạc Ân vội ôm Uẩn Đồng lại, yêu chiều trách móc.

"Tiểu tổ tông, chạy nhanh làm gì?"

Uẩn Đồng không để ý lời trách móc, cậu chỉ vui mừng quấn quýt với Bạch Thạc Ân.

"Cậu đi chơi quên mất quê hương rồi hả? Sao bây giờ mới về? Biết là mình nhớ cậu lắm không?"

Bao nhiêu lời hỏi tuôn ra khiến Bạch Thạc Ân không nghe kịp để trả lời, chỉ bất lực cười trừ mà thôi.

"Thôi, vào trong rồi hẳn nói." Hoàng Thiên Bá kéo Uẩn Đồng lại để giải cứu cho Bạch Thạc Ân bị mèo nhỏ quấn lấy.



Bạch Thạc Ân kéo tay anh họ hỏi nhỏ. "Chị gái kia là vợ của anh Đức Duy đúng không?"

"Phải." Hoàng Thiên Bá đáp.

Vào trong, vì về đúng giờ cơm nên Phác Hựu Âm cùng Bạch Thạc Ân vào dùng cơm chung. Trên bàn ăn Uẩn Đồng luyên thuyên hỏi rồi kể chuyện, đúng là tri kỷ lâu ngày gặp lại rất nhiều chuyện để nói.

Đó cũng là thói quen của Uẩn Đồng, cứ vào bàn cơm là bao nhiêu chuyện tuôn ra trong đầu để kể.

"Cứ vào bàn cơm là lắm chuyện để nói." Hoàng Thiên Bá bất lực trêu chọc.

Uẩn Đồng không quan tâm cứ mãi nói chuyện luyên thuyên. Hết giờ cơm, Phác Hựu Âm cùng Hoàng Thiên Bá gặp riêng nói chuyện. Lần này họ về đây một phần vì Hoàng Thiên Bá gọi về, phần còn lại muốn bàn bạt một số việc, nói chuyện trực tiếp sẽ tiện hơn.

"Chuyển nơi khác chưa?" Hoàng Thiên Bá hỏi.

"Dạ rồi, anh ấy đang ở một nơi an toàn."

"Đã có kế hoạch gì chưa?"

"Dạ rồi. Làm thế này..."

Ở bên ngoài, các nhóc con đang kể nhau nghe các trải nghiệm trong những ngày qua.

Vui vui vẻ vẻ thì một nhân vật quen thuộc xuất hiện, chính là Tiểu Hồng Tô Nam Phong.

"Aaaaa... Sao mọi người đều hẹn nhau về cùng hả? Về cùng một lúc này." Uẩn Đồng vui chết đi được, hét lên sảng khoái.

Những người cậu yêu mến đều lần lượt xuất hiện, không nói cũng biết chính là Hoàng Thiên Bá hẹn đến. Hắn tập trung mọi người lại để bàn kế hoạch đối phó A Thâm, cũng đã đến lúc kết thúc ván cờ này rồi và hắn cũng muốn cho Uẩn Đồng gặp mọi người để giải toả sự lo lắng trong lòng, hắn biết cậu rất lo cho mọi người vì giấc mơ kia.

"Vui không?" Tiểu Hồng dịu dàng ôm Uẩn Đồng.

"Vui, mọi người là món quà lớn của em." Khỏi phải nói cậu vui không thể tả. "Nhớ lắm."

Tô Nam Phong gật đầu chào các bé con rồi lên phòng hội tụ cùng hai người kia.

Tin tức tình báo, người của A Thâm cài bên ngoài nhà Hoàng Thiên Bá báo cho hắn biết rằng hôm nay nhà của Hoàng Thiên Bá có rất nhiều người ra vào.

"Vậy mà Hoàng Anh không hề gọi báo... Cô ta phản bội rồi."

"Tất cả đều phải chết." Ai phản bội đều đáng chết.