Được hôm mọi người tụ tập đầy đủ, Uẩn Đồng vui vẻ như chú chim nhỏ ríu rít bay nhảy khắp nơi.
"Tiểu Hoa, chị Hoàng Anh, Ân Ân... Đầy đủ cả. Uẩn Đồng hạnh phúc quá đi."
Thấy vợ vui vẻ nên Hoàng Thiên Bá giữ mọi người ở lại chơi vài hôm. Khỏi phải nói Uẩn Đồng vui đến ngất trời.
Tối bọn họ rủ nhau tổ chức tiệc thịt nướng ngoài trời, các bạn nhỏ thì ngồi chơi đợi ăn, các anh chồng thì lục đục chia nhau công việc. Mãi một lúc sau liền có thức ăn, nướng đến đâu ăn đến đó.
Tiểu Hồng mon men đến bên cạnh Tô Nam Phong nhìn ngó, người đàn ông bên cạnh gắp cho cô một miếng thịt, cô nàng há miệng ăn. Nào ngờ thịt chưa đến miệng đã bị anh giật lại mất.
Cô nàng ngay lập tức dùng quy tắc bàn tay phải với người đàn ông kia, đấm đá túi bụi.
"Tô Nam Phong, anh muốn chết đúng không?"
Uẩn Đồng há hốc mồm.
"Từ khi nào chị Tiểu Hồng hiền diệu lại trở nên bạo lực như thế?" Cậu rất bất ngờ nha, trong ấn tượng của cậu thì cô luôn nhỏ nhẹ hiền lành y hệt chị Hoàng Anh.
"Đây mới là tính cách thật của em ấy" Tô Nam Phong bị đánh nhưng vẫn cười hề hề trả lời.
Trông vẻ mặt nhiều chuyện của Uẩn Đồng, Hoàng Thiên Bá không khỏi buồn cười thổi thổi miếng thịt cho Uẩn Đồng ăn. Theo bản năng cậu há miệng ăn nhưng vẫn không rời mắt khỏi cặp kia để hóng.
Có vẻ Uẩn Đồng rất hâm mộ Tiểu Hoa vì có thể đánh đấm Tô Nam Phong thẳng tay như thế. Cậu nhìn sang Hoàng Thiên Bá, hắn nhướng mày lên.
"Muốn đánh anh à?" Hắn hỏi.
"Dạ không." Cậu không dám cũng không nỡ đánh.
Uẩn Đồng nhận lấy đĩa thịt đi đến bên cạnh Lưu Hoàng Anh, cô chỉ ngồi một mình. Bé con là sợ cô buồn.
Hai bên này ồn ào bao nhiêu thì bên Phác Hựu Âm ngọt ngào yên tĩnh bấy nhiêu, cả hai như đôi chim nhỏ ríu rít chăm nhau.
Lưu Hoàng Anh ngồi nhìn mọi người có đôi có cặp cô vừa tủi thân vừa hâm mộ, cô cũng muốn được như thế.
"Đức Duy..." Anh ở đâu?
Cô thì thầm gọi tên người yêu mình.
Bạch Thạc Ân luôn là người tinh ý, liếc mắt thấy cô buồn. Cậu kéo áo Phác Hựu Âm bên cạnh nói khẽ.
"Anh, hay mình nói với anh Bá... Cho anh Đức Duy về đây được không? Kế hoạch cũng tính toán xong cả rồi."
Phác Hựu Âm trầm ngâm rồi gật đầu. "Để anh hỏi anh Bá, chỉ sợ bất cẩn để hắn ta biết sẽ hỏng cả kế hoạch. Em biết hắn ta vẫn đang theo dõi chúng ta mà."
Hắn liếc nhìn ra ngoài cổng, Hoàng Thiên Bá và hắn đều biết A Thâm đang theo dõi mình. Mọi việc đều trong tầm kiểm soát của Hoàng Thiên Bá, bất cẩn một cái thì công sức kế hoạch sẽ thành công dã tràng.
"Anh nói đúng, A Thâm mà biết chúng ta đang giữ Đức Duy thật thì chắc chắn hắn ta sẽ làm mọi chuyện trở nên mất kiểm soát."
"Thông minh" Bạch Thạc Ân nói chuyện dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được vậy mà Phác Hựu Âm vẫn khen, không biết đang khen hay chê... Hay là yêu quá hoá ngu muội nữa. Bạch Thạc Ân cười cười đánh nhẹ vai hắn.
Ăn uống no say, mọi người kéo nhau vào nhà chơi đánh bài quẹt lọ nồi. Chơi vui vẻ thôi nhưng theo bản năng, Hoàng Thiên Bá lại ngồi nhẩm tính bài bách phát bách trúng, hắn chơi không thua ván nào.
"Còn heo rô.." Tính toán một chút. "Phong, cậu đang giữ nó đúng không?"
Anh chàng họ Tô giữ im lặng.
Hỏi xong liền cười gian. Trên tay mọi người chỉ còn 5 lá còn Tô Nam Phong chỉ có 3 lá, ngẫm nghĩ không có sát xuất của 3 đôi thông, các lá còn lại đều đã đánh ra. Chỉ còn lá đôi 3,6,9 và 10, tứ quý cũng không có khả năng.
"Muốn về nhất à?"
Nam nhân khờ khạo họ Tô gật đầu. Lại nụ cười gian manh, Hoàng Thiên Bá đánh xì cơ. Tô Nam Phong mừng như mở cờ đánh thẳng heo rô xuống, giọng mạnh mẽ.
"Chắc không ai còn heo đâu" Bàn tay muốn đánh ba chuồng xuống để về nhất thì...
"Đứng lại." Hoàng Thiên Bá thả nhẹ heo cơ xuống. "Về chót đi." Sau đó hắn
đánh đôi chín về nhất.
Hắn thừa biết Tô Nam Phong giữ hai con gì, không qua mắt hắn được.
Sau đó tiếp theo Phác Hựu Âm về nhì, Bạch Thạc Ân về ba. Tô Nam Phong giữ ba chuồng về chót.
Tô Nam Phong bất mãn muốn ăn vạ.
"Chơi vui thôi mà cậu có cần căng thẳng như vậy không?"
"Không khống chế được, bản năng rồi"
"Cậu không biết thả lỏng tâm trạng à?" Tức chết đi được, chơi mà cũng nghiêm túc như vậy thì mất vui rồi.
Hắn ghi nhớ rất hay, nhớ hết tất cả các con bài đã đánh ra, chỉ cần nhớ lại sẽ biết trong ván còn những con gì.
Các bé con ngồi bên ngoài cười như được mùa, Tô Nam Phong sắp hoá bao công, mặt mũi đen nhẹm trông rất hề. Cuộc chơi rất vui vẻ, sau đó Hoàng Thiên Bá cũng không trêu Tô Nam Phong nữa. Lâu lâu nhường hắn vài phần để hắn về nhất, nếu không thì người này sẽ tức đến phát khóc mất.
Nhưng hiển nhiên Hoàng Thiên Bá không bao giờ về ba hay tư. Hắn chỉ có về nhất hoặc nhì mà thôi.
Uẩn Đồng bên cạnh dùng đôi mắt ngưỡng mộ vô cùng dành cho Hoàng Thiên Bá, sao mà người này cái gì cũng giỏi vậy? Ông trời có quá thiên vị người này không?
"Ông xã, anh thật giỏi"
"Đương nhiên rồi." Hắn nháy mắt với cậu.
Bộ dáng nghiêm túc rất dễ hấp dẫn Uẩn Đồng. Còn Hoàng Thiên Bá thì ngồi tận hưởng sự sùng bái của cậu dành cho mình, lấy đó làm hãnh diện. Sĩ vô cùng.
Cuộc chơi kéo dài, Lưu Hoàng Anh xin phép về phòng ngủ trước, Bạch Thạc Ân khẽ nhìn theo bóng lưng cô độc của cô.
Một lúc sau thì Uẩn Đồng và Tiểu Hồng không chịu nỗi cũng đã ngủ gục trên ghế.
Lúc này Phác Hựu Âm dừng lại, nói với Hoàng Thiên Bá.
"Anh, có thể để Đức Duy về đây không?"
Hoàng Thiên Bá ngước lên. "Được."
Đồng ý không cần suy nghĩ, vậy nghĩa là hắn đã chuẩn bị xong tất cả rồi.
Không đợi đến sáng mai, Phác Hựu Âm ngay lập tức gọi cho Nguyễn Đức Duy và sắp xếp người bí mật đưa anh ta về đây.
"Trưa mai sẽ về đến." Phác Hựu Âm vui vẻ nói với Bạch Thạc Ân.
Nghe vậy cậu cũng mừng cho Lưu Hoàng Anh không cần phải cô đơn lẻ bóng nhìn mọi người rồi ngưỡng mộ nữa.
Cuộc chơi dừng lại lúc gần ba giờ sáng. Hôm nay thật vui, ai về phòng nấy. Hoàng Thiên Bá bế Uẩn Đồng về phòng ngủ.
Vì tối qua mọi người thức khuya nên ngủ đến sáng vẫn chưa ai dậy, chỉ có Uẩn Đồng, Tiểu Hoa cùng Lưu Hoàng Anh dậy sớm.
Loay hoay ngoài vườn tưới hoa cũng gần trưa, Uẩn Đồng đột nhiên muốn ăn kem.
"Mọi người ăn kem không? Em đi mua giúp luôn cho mọi người."
Lưu Hoàng Anh lắc đầu. "Chị hơi mệt, không muốn ăn. Các em chơi đi, chị về phòng nghỉ ngơi nha."
Cô nàng chậm rãi đứng dậy, thai cũng đã lớn nên khiến cô nặng nề hơn rất nhiều, trông cũng đã gần bảy tháng.
Thời gian trôi khá nhanh, mới đấy mà cô ở đây cũng xấp xỉ ba tháng rồi. Uẩn Đồng nhìn theo cô, nhìn xuống bụng mình cũng đã lấp ló hơi tròn. Ngày nào còn hành cậu nghén lên nghén xuống vậy mà bây giờ đã hết rồi.
Cậu nhìn sang Tiểu Hoa. "Chị ăn không? Ăn nha, mọi người còn chưa dậy. Mình ăn kem xem tivi đợi mọi người cùng ăn trưa."
Tiểu Hoa vẫn lắc đầu, cô đang không khoẻ nên không muốn ăn đồ lạnh.
Đành vậy, cậu ăn một mình thôi. Uẩn Đồng đội mũ đi ra ngoài. Cô vội ngăn cản, cô lo A Thâm đang quanh quẩn đâu đây.
"Hay thôi đi, chúng ta sai người đi mua được không?"
"Không sao đâu, cửa hàng tiện lợi ngay đầu đường này. Rất gần." Cậu không nói dối a, gần thật mà.
Vì sợ cậu ăn nhiều kem nên Hoàng Thiên Bá không bao giờ trữ kem trong tủ để hạn chế con mèo tham ăn này ăn quá nhiều kem. Nhớ có lần cậu ăn đến mức nhập viện, hắn sợ rồi.
Bây giờ mỗi khi muốn ăn đều phải sai người đi mua, lần nào cũng phải xin phép hắn lắm hắn mới cho mua nhiều nhất là hai cây.
Lúc này mọi người đều ngủ, Uẩn Đồng rất thích tự bản thân đi mua đồ ăn vặt nên nhân lúc hắn còn ngủ cậu ra ngoài đi dạo một vòng nhân tiện mua kem ǎn.
Uẩn Đồng bướng bỉnh muốn tự đi mua. Cô không cản được nên đành đi theo. Để cô đi cùng cậu, để cậu đi một mình không an tâm.
Tiểu Hoa đi theo cậu, lo trước lo sau gọi thêm vài vệ sĩ đi theo để an tâm.
Đội trưởng không dám chủ quan lập tức cử bốn người đi theo bọn họ.
Vệ sĩ đi theo thiết nghĩ cửa hàng tiện lợi cũng gần, chỉ là đi mua kem thôi có cần làm quá lên như vậy cử đến bốn người đi theo không?