Nuôi Vợ Từ Bé [Đam Mỹ]

Chương 73




"Em gặp anh lần nào em cắn anh lần đó."

Uẩn Đồng tức tối cảnh cáo người đàn ông kia.

"Giận thì giận cũng đừng quên gọi anh là ông xã chứ? Gọi ông xã."

Hoàng Thiên Bá nỉ non đòi hỏi. Bé con hai mắt trừng trừng hắn.

"Ông xã hả? Ông xã cái cùi loi này." Uẩn Đồng huých cùi chỏ. Hứ một tiếng đanh đá bỏ đi, để lại Hoàng Thiên Bá đầy đáng thương.

"Thôi rồi, lần này dỗ đến chết mất.

Bé con có vẻ giận hắn rất nhiều, phải làm gì bây giờ?

Cậu đi xuống nhà thấy Lưu Hoàng Anh đang ngồi xem tivi.

"Uẩn Đồng, lại đây ngồi với chị."

Cô vỗ vỗ vị trí bên cạnh. Uẩn Đồng ngoan ngoãn ngồi xuống, thuận tay bóc một nắm bắp rang bơ cho vào miệng.

"Chị xem phim gì vậy ạ?"

"Sợi dây chuyền định mệnh. Phim này lúc nhỏ chị hay xem cùng mẹ, thật hoài niệm"

Từ ngày Nguyễn Đức Duy không còn bên cạnh thì cô chỉ mãi sống trong quá khứ không dám đối diện với sự thật rằng cô hiện tại chỉ còn một mình. Uẩn Đồng gật gù xem cùng với cô, phải công nhận phim rất cuốn nha. Mãi một lúc sau thì điện thoại của cô reo lên.

Tránh phiền Uẩn Đồng đang chăm chú xem bên cạnh, cô ra ngoài nhận điện thoại.

"Em nghe."

Là Đức Duy giả gọi đến, phải nói là từ lúc cô chuyển đến đây cô chưa liên lạc với hắn lần nào khiến hắn sốt ruột tự chủ động tìm đến cô.

"Em yêu, kế hoạch đến đâu rồi? Sao mấy hôm nay không gọi cho anh, làm anh nhớ em chết đi được."

Nghe câu ngọt ngào phát ra từ miệng hắn làm cô thật muốn nôn nhưng cô vẫn cố gắng diễn cùng hắn.

"Dạ chưa thực hiện được vì Hoàng Thiên Bá rất đề phòng em, ngoài ra còn cử người giám sát. Em không thể làm gì được."

Hắn cũng thấy như vậy vì dạo gần đây hắn có cố ý lảng vảng đến nhà của Hoàng Thiên Bá, lần nào đến cũng thấy có vệ sĩ giám sát khắp nhà. Nhưng khi nghe cô chưa làm được gì thì không khỏi tức giận.

"Đồ vô dụng, cô vào nhà đó lo ăn sung mặc sướng rồi quên mất nhiệm vụ của mình đúng không? Đồ con đàn bà vô dụng"

"Em không có." Nghe tiếng của hắn thôi cũng làm cô run rẩy ám ảnh. "Em sẽ tìm cơ hội."

"Ngoan. Ngoan ngoãn thế này có phải dễ yêu hơn không?" Hắn cười đầy hài lòng. "Sớm thực hiện đi. Anh thương, anh đón hai mẹ con em về nhà, gia đình ba người chúng ta sẽ sớm đoàn tụ."

"Dạ."



Tắt máy, tay Hoàng Anh run rẩy. Uẩn Đồng từ phía sau đi đến đỡ lấy cô, không biết từ khi nào hai dòng lệ đã chảy dài trên má. Bé con ấm áp lau nước mắt cho cô.

"Chị đừng khóc, không tốt cho em bé."

Ra dáng người trưởng thành vỗ về Lưu Hoàng Anh, cô nàng cảm nhận được sự chân thành của Uẩn Đồng cũng nguôi ngoai hơn mỉm cười.

"Chị nghe lời em, không khóc nữa nhé."

"Để em đi lấy kẹo cho chị ăn nhé. Đợi em một chút."

Uẩn Đồng rời đi, Hoàng Thiên Bá bước đến. Hắn vẫn giữ im lặng sự thật để Hoàng Anh diễn cùng với A Thâm kia, làm như vậy cũng đảm bảo an toàn cho cô.

"Hắn ta gọi?" Hoàng Thiên Bá hỏi.

"Phải, tôi không biết phải diễn với hắn đến khi nào. Cũng không dám làm lớn chuyện, e là sự nghiệp của Đức Duy sẽ tan thành tro bụi mất.." Hơn nữa cô không biết Đức Duy đang nơi nào. Cô rất mệt mỏi.

"Cô rất muốn giữ gìn cơ ngơi đó thì phải?"

"Đó là cả tâm huyết của anh ấy, phải giữ."

"Vậy cứ giả vờ hợp tác với hắn ta đi. Mọi thứ còn lại để tôi sắp xếp."

"Cảm ơn anh"

Hoàng Thiên Bá không nói gì nữa, lặng lẽ xoay lưng đi tìm Uẩn Đồng nhưng không thấy, chắc cậu lại tránh mặt hắn. Một mạch ra ngoài đến công ty làm việc.

Trên đường đi làm, Hoàng Thiên Bá cảm giác như có ai theo dõi mình. Hắn cứ bất giác nhìn lại phía sau.

"Có lẽ mình đa nghi quá thì phải.

Đến công ty được vài tiếng thì Phác Hựu Âm gọi đến, anh báo tin rằng Nguyễn Đức Duy đã an toàn trở về thành phố.

"Bây giờ tụi em đang ở ngoại ô H, anh đến đây đi."

Nhận tin xong Hoàng Thiên Bá lập tức ra xe. Lúc này hắn chắc chắn rằng có người bám đuôi.

"Cắt đuôi xe phía sau đi." Hắn ra lệnh cho tài xế.

Lượn lờ vài vòng cuối cùng cũng cắt được đuôi người kia. Đến nơi đã thấy ba người kia chờ sẵn.

"Hắn ta đã cho người bám đuôi tôi, tốt nhất nên dời chỗ ở đi." Hoàng Thiên Bá nói, tuy đã cắt đuôi được nhưng cẩn thận vẫn hơn.

"Dạ." Phác Hựu Âm đáp, anh lấy ra giấy tờ đưa cho Hoàng Thiên Bá. "Em đã điều tra, người làm phẫu thuật chỉnh hình cho A Thâm đã bị sát hại. Và các thông tin liên quan đều bị phá hủy ngay sau đó."

"Đốt cả bệnh viện à? Cũng thật tàn nhẫn." Hoàng Thiên Bá lật lật vài trang giấy cẩn thận đọc kỹ. "Cách làm việc ác như thế thật đúng với phong cách của A Thâm."



"Hắn ta làm việc không để lại dấu vết. Rất kĩ càng." Nguyễn Đức Duy đệm thêm. Hắn cũng mạng lớn lắm mới thoát khỏi tay của A Thâm.

"Sau này hạn chế gọi tôi đến, có việc gì cứ liên lạc qua E-mail." Tránh cho A Thâm tìm ra rồi lại diệt cỏ tận gốc.

Hoàng Thiên Bá trở về công ty xử lý mở hồ sơ làm dở tay.

Tan tầm, Hoàng Thiên Bá lại có cảm giác bị ai đó theo dõi. Quay ra sau thì hắn nhìn thấy một người y hệt Nguyễn Đức Duy, nét mặt người này hung ác hơn, nở một nụ cười quỷ dị.

A Thâm trên xe mắt đối mắt với Hoàng Thiên Bá, môi nhếch lên mỉm cười.

"Cản trở kế hoạch của tao, là ai cũng đều phải chết."

Trưa gió nhẹ, Uẩn Đồng nằm lim dim mắt. Cậu vừa trải qua một trận nghén

nên khá mệt mỏi. Cậu bị nghén nặng, nhờ Lưu Hoàng Anh bên cạnh chăm sóc nên cũng hạn chế được đôi phần. Cậu mơ mơ màng màng.

"Có ông xã bên cạnh thì tốt biết mấy"

Nhưng không được, vì cậu đang giận hắn cơ mà. Càm ràm đôi câu cậu từ từ chìm vào giấc ngủ, không biết ngủ được bao lâu cậu đột nhiên nửa tỉnh nửa mê. Muốn tỉnh không được muốn ngủ không xong, cậu thấy mình đang đứng trước một cảnh tượng rất đáng sợ.

Trước mắt cậu là Phác Hựu Âm và Bạch Thạc Ân cả người đẫm máu, kế bên là Hoàng Thiên Bá dáng vẻ cũng y hệt hai người kia. Hắn đứng trước mặt cậu mỉm cười rồi ngã khụy xuống.

Cậu yếu ớt vùng vẫy trong giấc mơ. "Đừng mà... Thiên Bá, anh không được chết.." Khoé mắt chảy dài một dòng lệ nóng hổi.

Giấc mơ đáng ghét kia giữ cậu lại, Uẩn Đồng muốn tỉnh nhưng không thể. Yếu ớt vùng vẫy suốt một khoảng thời gian mới có thể thoát khỏi cơn mộng đáng sợ kia.

Cuối cùng cậu cũng thức dậy sau cơn mê đó, cậu vừa khóc vừa thở dốc.

"Thiên Bá, anh đâu rồi?"

Uẩn Đồng sợ hãi tìm người, hắn nhất định là không sao. Nhất định phải bình an, chân trần gấp gáp chạy xuống nhà. Tìm khắp nơi cũng không thấy hắn, trời lúc này đã dần tối nhưng hắn vẫn chưa về.

Tìm mãi không thấy, cậu muốn ra ngoài đợi hắn về, cứ mãi ở đây cũng không làm được gì cả. Uẩn Đồng toan chạy đi thì bị Lưu Hoàng Anh kéo tay lại.

"Uẩn Đồng, em sao vậy? Sao lại khóc?"

Cậu không biết phải nói thế nào, chỉ sợ hãi rơi lệ. Trong lòng cậu trào dân nỗi bất an, mỗi khi cảm giác đó kéo đến thì chỉ có chuyện xấu xuất hiện.

Thấy Uẩn Đồng không mở miệng, cô nàng chỉ có thể từ từ khuyên nhủ dẫn cậu đến ghế ngồi. Hiện tại cũng tối không để cậu ra ngoài giờ này được.

"Uẩn Đồng, nói chị nghe được không?"

Cô phải biết lý do mới có thể giải toả tâm sự cho cậu được.

"Thiên Bá, em muốn tìm Thiên Bá." Nói dứt câu cậu liền khóc nấc lên. Chỉ nói được câu đó, lặp đi lặp lại.

Hình ảnh đẫm máu của hắn khiến cậu rất sợ hãi và lo lắng. Tại sao lại mơ như vậy, là điềm báo xấu gì đúng không? Dù là mơ cậu cũng không chấp nhận được chuyện đó.