Sherry hít một hơi thật sâu, thu hồi tầm mắt bắt đầu nghiên cứu căn phòng kín. Cô không tin nơi này không có lối thoát, bởi vì, nếu thực sự là phòng kín thì nước từ đâu mà có?
Hơn nữa, bọn Tần Ngọc dù có tính toán giỏi cỡ nào cũng không thể không thử nghiệm, vậy nên, nếu đã thử nghiệm thì chắc chắc phải có lối thoát nước.
Nghĩ tới giả thiết này, trong lòng Sherry bình ổn hơn một chút, nhưng vẫn là có chút lo sợ. Dù sao, đôi mặt với ranh giới giữa sinh tử đã khó, đối mặt với nỗi sợ trong lòng còn khó hơn.
Có câu nói, đối thủ mạnh nhất của mình chính là bản thân mình, hiển nhiên là để chỉ tâm tình Sherry lúc này. Liệu, cô có vượt qua được chính bản thân hay không đây?
Tần Ngọc đứng phía trên nhìn xuống, ả muốn nhìn thấy Sherry đau khổ vùng vẫy, muốn nhìn Sherry sợ hãi mà chết đi.
Đám người Bác Thừa Ngôn có chút lo lắng. Ai cũng biết Sherry sợ nước, nhưng lại không ai có cách bảo vệ cô trước tình cảnh này. Nhưng họ tin, họ tin tưởng Sherry đủ bản lĩnh để vượt qua chính mình.
Không biết niềm tin đó từ đâu đến, chỉ là nó đã tồn tại trong họ từ rất lâu, có lẽ là từ lần đầu gặp cô.
"Henry, cậu và mọi người có thể giúp mình kéo dài thời gian được không? Mình nghĩ mình sẽ có cách thoát ra." Giọng cô vang lên.
"Được." Đám người Henry đồng thanh.
Rất nhanh sau đó, đám người Bác Thừa Ngôn mỗi người một phía, dùng thân mình chặn nước đang chảy vào.
"Hừ, chúng tưởng vậy là có thể thoát ư? Nghĩa thật đơn giản." Cherry nhếch môi cười. Ả khinh thường đám người ngu dốt trong căn phòng kia, chỉ biết làm những việc không có kết quả gì.
Cùng lúc đó, Sherry đã bắt đầu đi xung quanh tìm hiểu. Cô muốn thử xem căn phòng này có cơ chế gì không, nhưng nhận lại chỉ là thất bại.
"Sherry, mọi người sắp chống đỡ không nổi rồi." Mary lo lắng.
Sherry chợt nhận ra, trong lòng dâng lên một cỗ lo lắng. Cô cố gắng nhiều như vậy chẳng lẽ chỉ có thể chết ở đây? Mọi việc cô làm, công sức của cô còn có của mọi người, chẳng lẽ tất cả những thế ấy đều trở thành vô dụng sao?
Lòng càng rối bời sẽ càng không thể suy nghĩ. Ngay cả Sherry, một người sớm đã nhìn thấu đạo lý này giờ đây đã trở thành một kẻ mù không nhìn thấy thứ gì.
Giống như những kẻ tầm thường kia, cô hoàn toàn không nghĩ được gì. Mọi thứ trong tâm trí cô chỉ là một mảng đen sâu thẳm. Chẳng lẽ, bản lĩnh của cô chỉ có vậy?
Tất nhiên là không. Sherry hít một hơi thật sâu, lòng có chút bình tâm lại. Dẫu sao, dù hoảng loạn tới mấy, Sherry cô cũng sẽ không sợ hãi mà làm ra chuyện gì ngu ngốc.
Bản lĩnh của người đứng đầu sẽ không thể bị một cuyện cỏn con như vậy làm mờ mắt. Sherry cô vốn đã coi nhẹ sống chết từ lâu. Với cô, chết không đáng sợ, chỉ có điều, nếu cô không muốn thì ai cũng đừng hòng cướp mạng sống của cô đi.
Nghĩ nhiều như vậy cũng đủ rồi, điên kịch như vậy cũng đủ rồi. Sherry cô đúng là sợ nước, nhưng chỉ là một căn phòng bé tẹo này sao có thể giam cầm cô?
Chẳng qua là để bọn họ vui vẻ chút, đưa họ lên cành cao rồi lại kéo họ xuống, như vậy thú vị biết bao.
Chỉ là một căn phòng thôi mà, đám người Bác Thừa Ngôn cũng đã tìm được cách thoát từ lâu, chỉ là cùng Sherry diễn kịch một chút cho vui mà thôi.
Hai người Tần Ngọc không thể lường được rằng, bọn người Sherry vậy nà lại chui vào ống nước. Lại càng không ngờ họ có thể từ đó mà đi ra.
Ống nước dần nước vào bên trong tất nhiên sẽ thống với bên ngoài. Chỉ là Tần Ngọc không hiểu mà thôi.
Tần Ngọc nắm chặt bàn tay, rõ ràng đã tính toán cả rồi, rõ ràng đã thử nghiệm rất nhiều lần rồi. Tại sao, tại sao lần nào Sherry cũng có thể sống sót?
Ống nước đó đúng là có thể đóng lại, nhốt đám người Sherry ở trong. Đáng tiếc, Tần Ngọc đã thất thần tới mức không còn nghĩ được gì. Đợi tới lúc ả nhận ra thì đám người Sherry đã thoát ra rồi.
Thực chất, nếu lúc đó ả nhanh tay đóng ông nước thì đám người Sherry vẫn có thể thoát ra. Dù sao, Henry làm gián điệp lâu như vậy không phải là không có tác dụng.
Mọi cơ quan trong nhà máy này cô đều nắm rõ, sau đó ghi lại hết sức chi tiết rồi giao cho Sherry. Từ đó, Sherry đã lập nên một kế hoạch hoàn hảo, tính kế dụ đối phương vào tròng.
Đêm tối mờ mịt, tiếng xe hơi bên ngoài truyền tới, hiển nhiên là kẻ đứng đằng sau đã lộ diện. Tiếng động cơ ngày một gần, ở dưới căn hầm lại càng rõ. Sherry nhếch môi cười, xem ra, kế hoạch đã thành công rồi.
Cuối cùng thì, kẻ năm đó hại chết cha mẹ cũng đã xuất hiện. Thật tò mò không biết người này là ai, có thù oán gì với cha mẹ cô.
Đáng thương cho người nào đó vừa mới tới, không biết rằng bản thân đã trúng bẫy của Sherry. Đến tận bây giờ vẫn nghĩ rằng cô đang vùng vậy trong bể nước, đang sợ hãi trước cái bẫy mà y đã sắp đặt.
Đáng tiếc, tất thảy chỉ là suy nghĩ của y!
Vậy nên, cuối cùng thì, bàn cờ này rốt cuộc ai là người thắng, ai là kẻ thua? Bàn cờ này ai là người điều khiển, ai lại là quân cờ? Có lẽ hiện giờ vẫn chưa nói được chăng?
Hay là, kết cục của bàn cờ vốn đã định sẵn ngay từ đầu? Những nước cờ kia vốn chỉ là để quân địch tổn thất càng thêm nặng?