Nữ Vương Báo Thù

Chương 46: Người đứng sau lại là cố nhân




Tiếng bước chân ngày càng gần, cánh cửa căn hầm mở ra. Một người đàn ông khí chất xuất thần bước vào.

Quả nhiên không giống với người bình thường! Sherry cảm thán.

Người đàn ông bước vào, vẻ mặt sát phạt nhìn đám người Sherry. Trên mặt ông đã xuất hiện vài nếp nhăn, có lẽ ông đã ngoài năm mươi. Vậy nhưng thần sắc vẫn vô cùng hồng hào, ánh mắt vẫn lộ rõ sự nhanh nhạy.

Thấy khuôn mặt người đàn ông, Sherry khẽ nhíu mày. "Chú Lâm, sao chú lại ở đây?"

Bị hỏi bất ngờ, người đàn ông có chút giật mình. Nhưng rất nhanh, vẻ mặt ông đã bình tĩnh trở lại.

"À, ra là Y Nhi. Không đúng, là Sherry nhỉ?"

"Ý chú là sao? Không lẽ..." Khuôn mặt Sherry thoáng chốc biến sắc.

Lâm Khiếu Long, người đàn ông đó, đã từng, lão đã từng tới nhà cô năm đó. Vẻ mặt lãi lúc bấy giờ vô cung thân thiện, đừng nói là một chút bất mãn, ngay cả một ánh mắt cũng không có.

Thế nhưng bây giờ thì sao? Ánh mắt lạnh lùng xen chút thù địch không chút che giấu, lão nhìn cô, ánh mắt như muốn nghiền nát cô vậy.

"Sherry à Sherry, có trách cũng nên trách mày đã trở về. Tao vốn đã muốn tha cho mày, vậy mà mày lại trở về? Còn ngáng đường tao."

"Lâm Khiếu Long, che giấu thật tốt!"

"Đã quá khen."

Sherry nghiến răng, hai bàn tay nắm chặt. Cô chưa bao giờ tức giận tới mức như vậy. Chỉ là khi biết kẻ giết hại cha mẹ mình năm xưa lại là người bạn thân thiết của họ, cô sao có thể không tức giận?

Cha mẹ cô đối với Lâm Khiếu Long không nhiều thì ít cũng nâng đỡ hắn trong việc làm ăn. Nếu không có cha mẹ cô, hắn đến giờ cũng chưa chắc giàu cô như vậy đi. Lâm gia cũng không một phát lên mây, trở thành gia tộc nổi tiếng giới hắc đạo.



Vậy mà lão dám phán bội cha mẹ cô? Quả thực họ đã nuôi ong tay áo rồi!

"Lâm Khiếu Long, ông nhất định phải trả giá cho việc mình làm."

"Sherry, hiện tại nên xem mày có bao nhiêu thực lực. Đừng quên nơi này là địa bàn của ai."

Giọng Lâm Khiếu Long có chút ngạo mạn. Cùng với ánh mắt coi trời bằng vung kia càng làm người ta thêm chán ghét.

"Đừng quên, tôi cũng không phải kẻ mặc người chém giết." Sherry bình tĩnh nhìn hắn ta, một cái nhìn uy hiếp.

Lâm Khiếu Long rùng mình, không hiểu sao lão cảm thấy ánh mắt đó có vài phần đáng sợ. Dường như so với cha mình, Sherry càng có tố chất lãnh đạo hơn.

Chỉ riêng phần khí chất cũng tâm tình ổn định này cũng là hơn lão năm đó. Nhớ khi xưa, khi lão bằng tuổi cô, lão vẫn còn là một kẻ vô dụng ngay cả đánh người còn không dám.

Lâm Khiếu Long hừ lạnh một tiếng, ra hiệu cho đám thuộc hạ giết chết đám người Sherry.

Là giết chứ không phải bắt trói. Vậy nên, đám sát thủ này ra tay không hề nhẹ.

Từng tốp từng tốp lao vào muốn lấy mạng tám người bọn họ, từng nhát dao nhát súng đều là muốn mạng của họ.

Chết tiệt! Sherry thầm chửi một câu. Chơi lớn quá rồi! Đem luôn tính mạng ra đặt cược rồi!

Nếu có lần sao, cô chắc chắc sẽ chơi nhỏ hơn. Đại khái là dùng bom nổ chết bọn họ, không cần phải tự mình ra tay nữa.

Henry ở một bên cũng thở dài một hơn. Này đâu phải chơi lớn, là rất lớn đó! Sherry à Sherry, cậu thực sự không có nhân tính nào sao? Ngay cả mạng cũng dám đem ra đánh cược? Thực là gan lớn mà!

Cuối cùng, Henry cũng chỉ lắc đầu bất lực. Dù sao thì đã đâm lao rồi đành phải theo lao thôi. Có chết cũng dừng không được.

Đám người Sherry tất nhiên không dám thả lỏng dù chỉ một phút. Toàn thân bọn họ không chỗ nào không có vết thương, máu nhuốm đỏ cả băng gạc.



Vừa mới giao đấu xong, thể lực còn chưa khôi phục đã lại cùng đám người kia giao đấu trực diện. Đừng nói là người, ngay cả thần cũng là chịu không được.

Sherry cầm con dao trong tay, nhanh nhẹn phi một cái.

Phập!

Trúng một tên, vừa vặn vài giữa cổ hắn. Têm sát thủ lăn ra đất, chưa kịp kêu lên đã tắt thở ra đi.

Sherry nhanh chóng lấy khẩu súng trong tay hắn, nhắm vào tốp sát thủ đang lao tới mà bắn.

Tiếng súng vang lên liên tiếp, tiếng dao, tiếng lưỡi kiếm va chạm vào nhau. Một cảnh tượng thật hỗn độn.

Những tên sát thủ tầm xa của Lâm Khiếu Linh giờ này có chút vô dụng. Thân hình Sherry uyển chuyển nhanh nhẹn, của Bác Thừa Ngôn lại thoắt ẩn thoắt hiện, khiến chúng không tài nào nhắm bắn được.

Đám Henry tất nhiên cũng không thua kém.là bao. Nhanh nhẹn, chính xác, ngoan độc. Từng tên sát thủ bên phía Lâm Khiếu Long cứ vậy mà ngã xuống.

Đương nhiên, cái giá bọn họ phải trả cũng không hề nhỏ. Toàn thân Sherry máu chảy thành dòng, khắp người vết thương to nhỏ xen kẽ, không nơi nào là không có.

Marry thể trạng yếu hơn một chút, liền vừa đấu xong đã ngã xuống, toàn thân vô lực không thể đứng dậy.

Henry đỡ hơn một chút, dù sao cũng là mới tới chưa được bao lâu.Thế nhưng vết cắt trên người cũng không phải là ít.

Năm người đàn ông Bác Thừa Ngôn, Mục Vũ, Jouri, Âu Dương An, Mặc Hàn cũng không phải là tốt. Trúng đạn cũng thôi đi, ngay cả vết thương cũ chưa lành hẳn cũng đã lại chồng thêm vết thương mới.

Tình cảnh của tám người họ phải nói là thảm không tả được.

Lâm Khiếu Long đứng một bên không khỏi nhếch môi cười.