Sherry nhếch môi cười nhìn người phụ nữ vừa mới tới. "Henry, đã lâu không gặp."
Người phụ nữ mỉm cười. "Vừa gặp mấy tháng trước."
"Cậu không cần vạch trần mình như thế. Dù sau đã lâu rồi cậu chưa dùng cái tên Henry này."
"Được rồi, tập trung đối phó bọn họ đã."
"Được."
Hau người phụ nữ cười nói với nhau tựa như chỉ là đang ôn lại chuyện cũ vậy. Nếu không phải những vết thương trên người Sherry, đoán chừng sẽ chẳng ai nghĩ họ đang trải qua một trận sinh tử.
Mà điều khiến mọi người hết sức kinh hãi, ấy chính là Henry lại là Thẩm Uyên. Đây hoàn toàn không phải điều họ có thể lường trước được.
Tần Ngọc và cả Cherry đứng chôn trên ở một bên, vẻ mặt không thể nào xấu hơn. Bọn họ vạch ra kế hoạch tưởng chừng hoàn hảo, vậy mà không những không tính kế được đối phương, ngược lại còn bị Sherry lừa một vố.
Việc này nói ra thực mất mặt!
Rõ ràng họ đã điều tra Thẩm Uyên, hoàn toàn không có gì bất thường. Vậy thì sai ở đâu? Tại sao bọn họ lại không nhận ra Thẩm Uyên chính là gián điệp?
Tới tận bây giờ, Tần Ngọc vẫn không chịu nhận ả đã thua Sherry, càng không thừa nhận bản thân kém cỏi hơn cô.
Ở phía bên kia, Henry lấy ra một đống vũ khí, có súng, có dao, cái gì cũng đủ. Nói đúng hơn, chính là những vũ khí mà Henry mang tới đều phù hộ với thói quen của bảy người Sherry.
Đám người Bác Thừa Ngôn tất nhiên là kinh ngạc không thôi. Ai cũng không ngờ được Sherry lại chiêu mộ được nhân tài như vậy. So với Cherry, kĩ năng dùng súng của "người mới" càng có vẻ lợi hại hơn.
Đoàng! Đoàng!
Tiếng súng vang vọng cả căn hầm. Hai bên lại tiếp tục giao tranh, càng ngày càng ác liệt.
Có vũ khí trong tay, nhóm người Sherry như hổ mọc thêm cánh. Họ phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, phá tan đội hình của đối phương khiến người bên đó nhất thời hỗn loạn.
Sherry nhanh chóng cầm dao, nhanh như một cơn gió, uyển chuyển như một dải lụa, cô lướt qua đám người, đưa con dao sắc nhọn kề sát cổ họ.
Chỉ trong mấy phút, gần chục tên đã ngã xuống.
Tần Ngọc tất nhiên không dám tin vào mắt mình. Đây là lần đầu tiên ả tận mắt nhìn Sherry chiến đấu hết sức. Không lường được thực lực của cô lại mạnh mẽ đến vậy, liên tiếp hạ gục cao thủ của bên ả.
Thấm thoát đã hơn một tiếng trôi qua, có thể thấy được cả hai bên đều đã mệt lử. Phía bên Tần Ngọc tất nhiên tổn thất nặng nề, toàn bộ đám lính canh đều đã bị nhóm người Sherry tiêu diệt.
Nói thật ra, nhóm người Sherry cũng chẳng phải mạnh mẽ gì mà đánh lại được nhiều người đến thế. Chẳng qua Henry đã hạ thuốc vào thức ăn của họ, một lượng rất ít.
Nó chỉ đủ để đám người kia mất đi một chút sức lực, là một chút chứ không phải toàn bộ.
Vậy nên, cho tới tận bây giờ, đám Tần Ngọc vẫn không biết được chuyện này.
"Sherry, cô tưởng vậy là xong rồi sao?" Cherry lên tiếng.
"Chẳng lẽ Cherry tiểu thư còn ý tưởng gì sao? Tôi đây cũng muốn xem thử, một kẻ phản đồ có thể có gì hay."
"Sherry, cô đừng ngậm máu phun người. Ngay từ đầu khi tôi tiếp cận cô đã mang trách nhiệm của một gián điệp rồi."
"Đúng ha. Tôi quên mất. Một người nhạt nhòa như cô tôi nhớ không nổi."
"Cô..."
Cherry lúc này cũng đã bị Sherry làn cho tức giận. Ả cảm thấy nếu còn tiếp tục, ả nhất định sẽ bị Sherry làm cho tức chết.
Không nói nhiều lời, Cherry ra hiệu, Tần Ngọc lập tức gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Rầm!
Tiếng cửa đóng sập xuống, đám người Sherry bị vây trong một căn phòng kín. Bốn mặt đều là tường. Phía trên là một lớp kính chống đạn.
Cũng qua lớp kính ấy, Sherry đã thấy được vẻ mặt chế giễu mà Tần Ngọc đang nhìn mình. Cô nắm chặt tay, trong lòng có chút hồi hộp.
Dẫu sao, cô tính kế nhiều năm như vậy, nhưng ngàn vạn lần cũng nghĩ không tới bọn họ lại vì bắt được cô mà hi sinh mấy trăm người. Chỉ để dụ cô vào vị trí này.
Tính toán cũng thật hay!
"Sherry, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Henry có chút bất an.
"Không sao, trước quan sát xem họ định làn gì đã." Cô bình tĩnh. Nhưng đó là ngoài mặt. Còn trong lòng, Sherry lại sốt ruột hơn ai hết.
Thấy đám người Sherry bình thản ngồi xuống nền đất, ánh mắt vô cảm nhìn mình, Tần Ngọc có chút lạng gáy.
Ánh mắt ấy, ánh mắt mà Sherry nhìn ả, nó giống như là ánh mắt của một con hổ đang nhìn con mồi, giống như ánh mắt lạnh lẽo của một con quỷ vô cảm vậy. Đáng sợ vô cùng!
Ả rùng mình một cái rồi lại tự trấn an bản thân. Vẻ mặt có chút hồng hào nhưng vẫn không sao che giấu được sự sợ hãi của ả.
Bàn tay Tần Ngọc ấn xuống, theo đó là tiếng nước chảy róc rách. Hiển nhiên, ả là muốn chìm chết đám người Sherry.
Khuôn mặt cô có chút tái dại. Bởi vì, cô cố ý để cá mập cắn cũng là thật, nhưng sợ nước cũng là thật. Ngày đó, cô bản lĩnh bao nhiêu, thì bây giờ trông cô sợ hãi bấy nhiêu.
Ở biển còn có lối thoát, thế nhưng trong phòng kín này thì làm sao thoát được?
Tần Ngọc, cô chắc chắn là cố ý. Cô biết tôi sợ nước, muốn nhìn tôi vùng vẫy như một kẻ ngốc rồi sau đó giết chết tôi.
Rõ ràng là có thể một phát bắn chết cô, nhưng lại càng muốn dày vò cô.
Sherry nắm chặt tay, ánh mắt sợ hãi xen lẫn giận dữ nhìn về phía Tần Ngọc.