Nữ Vương Báo Thù

Chương 43: Gián điệp




Tần Ngọc không tin vào những gì mình đang thấy. Sherry, ả sao có thể chưa chết? Chiếc định vị cô cài trên người ả đã biến mất, ả sao có thể chưa chết?

Không lẽ ả đã biết...

Nghĩ tới đây, Tần Ngọc liền bác bỏ ngay cái sut nghĩ vừa xuất hiện trong đầu cô. Sherry chắc chắn không thể nào biết cô đã cài định vị trên người cô ta. Ả không thể nào biết!

"Tần Ngọc, không phải cô cài định vị trên người tôi sao? Sao trông cô có vẻ bất ngờ vậy nhỉ?"

Giọng Sherry vang lên, lập tức đánh tan mọi phủ định của Tần Ngọc.

Ả run lên vì sợ hãi. Ả không dám tin, đó là con chip định vị tinh vi nhất hiện nay. Nó có khả năng thông báo về máy chủ nguyên do vì sao bị hủy.

Vì vậy, ả đã biết Sherry gặp phải cá mập. Và, ả tin rằng cô đã chôn xác ngoài biển xa.

"Cô...Cô...sao có thể."

Sherry nhếch môi cười. "Tần Ngọc, đã tới lúc mấy người phải trả giá cho hành vi của mình rồi."

Nhưng Sherry chưa kịp ra tay, một con dao đã kề sát vào cổ cô. Lưỡi dao sắc bén, hiển nhiên là dao tốt.

Mà người kề dao vào cổ Sherry còn khiến mọi người bất ngờ hơn, không ai khác chính là Cherry.

"Haha, không ngờ tới phải không. Cherry là người của chúng ta. Sherry, cô không thoát được đâu."

Mọi người bàng hoàng. Ai cũng không ngờ tới, Cherry, người đã ở cùng bọn họ bấy lâu nay lại là gián điệp của địch.



Quả nhiên, mọi chuyện không đơn giản chút nào.

"Sherry, tôi nên nói là tôi quá thông minh hay cô quá ngu ngốc đây?" Tần Ngọc trào phúng.

Vẻ mặt Sherry vẫn không chút hoảng loạn, bình tình nhìn Tần Ngọc. Ánh mắt ấy chứa đầy sự khinh thường.

Bởi vì, trong cơn hoạn nạn mấy hôm trước, Sherry chính là cố tình đã cá mập tấn công. Dù biết nguy hiểm nhưng cô vẫn liều mình. Đơn giản vì cô biết chiếc chip định vị kia lợi hại như thế nào. Chỉ cần cô hủy nó, vậy thì đám người Bác Thừa Ngôn sẽ gặp nguy hiểm. Tần Ngọc nhất định sẽ không để bọn họ cùng cô nội ứng ngoại hợp.

Chỉ cần lý do này cũng đã đủ để Sherry khinh thường Tần Ngọc. Một người có thể mạo hiểm cả tính mạng để mưu toan việc lớn so với một kẻ mưu tính việc nhỏ cũng không xong, không cần nói cũng biết ai hơn ai.

Tất nhiên, đó là dựa vào góc nhìn của mỗi người.

"Sherry, đáng nhẽ mày nên chết từ bốn năm.trước. Cùng với cha mẹ của mày."

"Ồ! Vậy là thừa nhận Tần gia có liên quan tới vụ hỏa hoạn năm đó rồi sao?"

"Đúng vậy thì lại thế nào. Hôm nay mày nhất định phải chết. Vậy nên, chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa."

"Đúng không còn quan trọng nữa."

Đoàng! Đoàng! Hai phát súng bắn ra, Cherry tay cầm con dao đã trào ra một dòng máu.

Hai bên bắt đầu khai chiến. Đội canh phòng trong nhà máy cũng đã được gọi đến. Vũ trang đầy đủ cùng bảy người Sherry đối đầu.



Hiển nhiên, đám người Sherry rơi vào thế hạ phong. Bọn họ chính là tay không đánh nhau cùng súng, chưa chết là may lắm rồi, sao mà còn có thể dành rứa thượng phong đây?

Hai cánh ray Sherry đầy vết thương. Có khi, những vết thương do cá mập cắn còn chưa kịp lành đã bị súng đạn tổn thương tiếp. Những viết thương cũ lại chồng chất vết thương mới, trông thảm hại không thôi.

Đám người Bác Thừa Ngôn tất nhiên cũng không khá hơn là bao. Mấy ngày may, ngày nào bọn họ cũng hít phải một loại hương gây mê. Bây giờ có thể đánh nhau đã là vượt quá tầm kiểm soát của đối phương.

Bảy người, mỗi người một dáng vẻ. Nhưng ai cũng mang trong mình một quyết tâm sống vô cùng lớn. Họ không chịu khuất phục đối phương, cho là toàn thân thương tích cũng không.

Có lẽ, là do họ quá kiêu ngạo? Nhưng cũng có thể là họ có năng lực để kiêu ngạo không phải sao?

Cho dù là vì lý do gì đi chăng nữa, vẻ mặt của bảy người này vẫn không hề thay đổi. Họ cũng nhau lưng tựa lưng, vào sinh ra tử không chút sợ hãi. Một tinh thần đồng đội như vậy thực sự là hiếm gặp, chỉ có thể cầu chứ không thể cưỡng.

Bảy người bọn họ, mỗi người đã từng đẹp theo một nét riêng. Thế nhưng hiện giờ lại giống như hòa vào làm một vậy. Cả thân bọn họ máu chảy thành dòng, không chỗ nào là không có thương tích.

Vết dao cắt, vết đạn bắn, họ đều đã nếm trải qua. Ranh giới mong manh giữa sinh và tử họ cũng đã vượt qua. Thử hỏi, còn có gian nan nào để thử thách tình cảm giữa họ sao?

Tần Ngọc đứng một bên, hai bàn tay nắm chặt. Ả ghen tị, ghen tị với tình cảm của bảy người Sherry. Vì sao họ có thể thân thiết như vậy? Vì sao ngay cả khi tính mạng gặp nguy hiểm họ cũng vẫn bảo vệ nhau?

Tần Ngọc không muốn thừa nhận, nhưng lại không muốn lừa dối chính mình. Dù sao, sự thực phơi bày ra trước mắt, ả không thể không thừa nhận.

"Xin lỗi, mình tới muộn rồi." Một tiếng nói vang lên.

Sherry nhận ra giọng nói quen thuộc ấy, không khỏi cười thầm.

Tần Ngọc, cô nghĩ chỉ mình cô có thể cài gián điệp vào chỗ tôi sao? Còn có, Henry, cuối cùng cũng gặp lại!