Tám giờ sáng, thủ đô nước S.
Chiếc ô tô phóng như bay về phía trước, vượt cả đèn đỏ mà không hề ái ngại.
Cảnh buổi mai thực đẹp, ánh nắng ấm áp rọi xuống mặt phố nhưng những sợi chỉ lồng ghép vào nhau.
Từng dải mây nhè nhẹ trôi, bồng bềnh trên mời trời xanh thẩm. Cảnh đẹp như vậy rất thích hợp để dạo chơi.
Thủ đô nước S vốn nổi tiếng là nơi có nhiều di sản văn hóa, cũng là nơi có cảnh đẹp nổi tiếng trên thế giới. Đường phố nơi đây vô cùng sạch sẽ và thoáng đãng, không một chút rác rưởi vương vãi dưới đường.
Vài cô cậu nhóc nhõng nhẽo đòi cha mẹ mua cho mình những chiếc kẹo bông đầy màu sắc.
Sherry đi ngang qua, bắt gặp thấy cảnh tượng ấy, trong lòng cũng có vài phần trũng xuống. Nhưng rất nhanh, chiếc xe ô tô đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Chín giờ kém mười lăm, Sherry đã xuất hiện ở ngoại ô phía đông của nước S.
Cô bước ra khỏi xe, nhan sắc khiến người khác phải trầm trồ. Khuôn mặt đẹp không tì vết, làn da trắng mịn như em bé. Thật khó để tưởng tượng, vừa mới ba ngày trước, cô còn vật lộn với đàn cá mập để dành lấy sự sống.
Sherry mặc một bộ đồ màu đen bằng da, bó sát người để lộ rõ những đường cong hoàn hảo. Chỉ có đều, chân của cô vẫn chưa thực sự khỏi. Vẫn còn đâu đó cảm giác đau nhức mỗi khi bước đi.
Thật khó chịu! Sherry thở dài.
Cô đưa mắt nhìn về phía trước, ở đó có một căn nhà, không, đúng hơn là một nhà máy. Có điều nơi này được bảo hộ rất nghiêm ngặt, muốn đột nhập vào là không thể nào.
Đội canh phòng ở đây được trang bị những vũ khí tối tân nhất, ngay cả thiết bị bảo hộ cũng đều là hàng thương hạng trên thế giới.
Sherry nhếch môi cười một cái. Thiết bị phòng trộm của nơi này quả thực rất tốt, chỉ là bọn chúng đã quên mất, kẻ sáng chế ra cái này là người của cô.
Henry, có lẽ đã đến lúc cởi bỏ mặt nạ rồi nhỉ? Ẩn nấp bảy năm, rốt cuộc cũng có thể để cậu danh chính ngôn thuận trở về rồi.
Cùng lúc đó, trong nhà máy, Tần Ngọc đang ngồi trên ghế, vẻ mặt cao ngạo nhìn đám người Bác Thừa Ngôn.
"Vẫn không chịu khuất phục sao?" Giọng ả có chút tức giận.
"Tần tiểu thư, bọn họ vẫn không..."
"Đủ rồi. Một đám phế vật."
Đám thuộc hạ bị Tần Ngọc mắng chửi tới mức sợ hãi run cả lên. Bọn chúng biết, người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp này thực chất là một ả đàn bà độc ác. Ả cám ghét tất cả phụ nữ tài giỏi hơn ả. Vậy nên đã có không biết bao nhiêu người bị ả hại chết.
Tần Ngọc vẫn là dáng vẻ đó, chỉ là ánh mặt đã bớt mấy phần cao ngạo. Mà thêm vào đó là sự ganh tị.
Đúng vậy, ả đói kị Sherry được mọi người thật lòng yêu mến. Dù cô đã chết nhưng họ vẫn luôn nhớ về cô. Thậm chí còn hi vọng cô sẽ sống sót - một khả năng chẳng bao giờ xảy ra.
Ả nắm chặt hai tay, chặt tới nỗi trong lòng bàn tay xuất hiện những vết hằn sâu hoắm. Đôi khi còn bật cả máu.
Tần Ngọc không biết, vẻ mặt đố kị của ả rất nhanh thôi liền biến thành sợ hãi. Sự khinh bỉ của ả dành cho Sherry rất nhanh thôi sẽ biến thành nỗi ám ảnh không thể nào quên được trong tâm trí ả.
Không ai biết Sherry đã đi đâu. Chỉ thấy lúc cô tới ngoại ô, nhìn về phía nhà máy rồi liền quay đầu rời đi. Tất cả chỉ xảy ra vỏn vẹn có năm phút. Nhưng lại chuẩn bị mở ra một kế hoạch to lớn.
Thời gian trôi đi, rất nhanh, màn đêm đã bao trùm lấy nước S.
Một bóng người nhanh nhẹn trèo lên mái nhà nhà máy, nhẹ nhàng qua mắt những tên lính phòng vệ.
Nhìn rõ hơn nữa, đây chính là một cô gái. Khuôn mặt cô vô cùng đẹp, như tượng tạc vậy. Nhưng đối lập với nó chính là đôi mắt âm trầm khiến người ta không khỏi rát lạnh.
Sherry đưa mắt nhìn một lượt, cố gắng tìm ra manh nối của đám người Bác Thừa Ngôn. Nhưng nơi này quá rộng, cô lại không biết chúng có hầm ngầm gì không. Cho nên, muốn xác định vị trí của bọn họ, e là có hơi khó.
Sherry gõ nhẹ vào chiếc tai nghe, có vẻ là đang phát tín hiệu cho ai đó. Rất nhanh, cô đã nhận được hồi âm của người kia.
"Khu B, tầng thứ ba. Đội phòng về mười hai người, Reising M55 (một loại súng tiểu liên của Mỹ).
Đó là tất cả thông tin Sherry nhận được từ đầu dây phía bên kia.
Cô nhẹ nhàng trả lời, tỏ ý đã hiểu.
Nhờ vào bản đồ đã lấy được từ trước, Sherry rất nhanh tìm thấy khu B. Cô lẻn vào qua đường cửa sổ, men theo con đường đi về phía tầng hầm.
Suốt cả đoạn đường đi, Sherry gặp không ít đội cảnh vệ, chỉ là cô đều an toàn tránh né. Dù sao, hiện giờ không phải lúc cùng bọn họ đấu tay đôi.
Xuống tầng hầm thứ ba, theo chỉ dẫn, Sherry tìm được đám người Bác Thừa Ngôn đang mệt mỏi ngủ thiếp đi. Cô nhẹ nhàng đánh thức bọn họ.
Tỉnh dậy, vẻ mặt đám Mục Vũ không tin vài mắt mình. Họ cứ tưởng là mơ, xong thử nhéo má một cái liền phát hiện không phải. Đám người vô cùng mừng rỡ, xong không dám lớn tiếng.
Chỉ là, họ đã bị Tần Ngọc phát hiện.
"Sherry, cô chưa chết!" Vẻ mặt Tần Ngọc lộ rõ vẻ hoảng loạn không tin.
"Tôi chưa chết. Tần Ngọc, tôi đã trở lại!