Ánh mặt trời dần dần mờ đi. Trên con phố một con phố xa lạ, người thiếu nữ hai mắt ngây thơ quay đầu nhìn về phía sau. Cô vừa bước đi, vừa đếm số. Băng qua một con phố, số bước của cô đã là 998 lần.
Còn hai bước nữa ánh mặt trời sẽ tắt, màn đêm sẽ bủa vây lấy cô. Còn hai nước nữa ánh dương sánh rực kia sẽ biến mất. Ngày mai nó sẽ lại xuất hiện, dẫu biết vậy trong lòng cô vẫn dâng lên một cỗ sợ hãi.
Dù rằng ngày mai ánh dương sẽ sớm lên, dù rằng rất nhanh thôi ánh mặt trời sẽ lại thức giấc, nhưng trước đó, bóng tối đã bao phủ cả bầu trời.
Bỗng chốc, từ đằng xa xa, một đốm sáng tựa như sao trời xuất hiện. Cô nữ sinh bé nhỉ tò mò chạy lại. Lúc này, cô mới nhận ra rằng đó là một đám cháy.
Từ trong căn nhà, cô nghe tiếng kêu cứu thảm thiết, cô nhìn thấy những giọt nước mắt tuyệt vọng.
Xung quanh, vài bóng người đen vụt qua. Nếu không nhầm, hẳn là họ có liên quan tới đám cháy này.
Cô vội vàng, nhanh chóng nghĩ cách gmdapaj lửa, nhưng đám cháy lớn quá, một mình cô làm sao cứu nổi.
Rồi, cô cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, tựa như có một sợi dây thắt chặt trái tìm cô vậy.
Giật mình! Sherry choàng tỉnh.
Trán cô đổ đầy mồ hôi, lưng áo cũng ướt hết cả. Đây đã là lần thứ hai kể từ khi tới nước S Sherry mơ thấy giấc mơ về năm đó.
Càng ngày những giấc mơ lại càng chân thực, càng ngày những giấc mơ càng khiến nàng thêm chạnh lòng.
Sherry nhìn ra ngoài cửa sổ, cành lá đung đưa, tiếng chim véo von, hoàn toàn trái ngược với những cảnh trong giấc mơ.
Cô rời khỏi giường, hai mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Rất nhanh, Sherry đã rời khỏi khách sạn. Cô đi tới một vùng ngoại ô. Không khí ở đây vô cùng trong lành. Gió nhẹ, mây mờ, cây xanh. Mọi thứ đều vô cùng hoàn hảo.
Nếu, cô không phải báo thù, không phải vù cha mẹ đòi lại công bằng, Sherry cũng muốn sống như người bình thường. Một căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố với vườn hoa thơm dịu nhẹ. Và, cô sẽ thực hiện ước mơ của bản thân, theo đuổi đam mê của chính mình. Đó là, trở thành một nhà văn.
Đáng tiếc, cuộc đời xô đẩy khiến Sherry không thể sống như mong muốn. Cuộc đời tàn nhẫn khiến cô không thể không độc ác.
Suy cho cùng, đó chính là số mệnh.
Sherry thở dài một hơi. Tạm bỏ qua những gánh nặng trong lòng, cô muốn bản thân được nghỉ ngơi một chút, cho lòng thanh thản.
Ba năm nay, có khi nài là cô không nghĩ tới chuyện báo thù? Có khi nào cô được tên giấc ngủ ngon? Kẻ thù ở ngoài đó, vẫn còn nhởn nhơ. Cô làm sao có thể yên tâm, an nhà mà sống cơ chứ!
Trời xanh không áng mây, đồng điệu với tâm hồn trống rỗng lúc này của Sherry.
Đột nhiên, một tiếng nói đã làm cô thoát khỏi suy nghĩ.
"Chị cũng tới đây sao?"
Cherry bước ra từ phía sau, cười nói.
"Đúng vậy. Mà, sao em lại ở đây?"
"Đột nhiên muốn nhìn lại nơi em từng sống."
"Chỗ này từng là nhà em?" Sherry bất ngờ.
"Ừm. Chỉ là sau đó đã biến thành bãi cỏ như hiện tại."
Sherry không nói gì. Cô cảm nhận được sự man mác buồn trong lời nói của Cherry. Cũng phải, nhìn lại nơi từng là nhà, từng là nơi cất giữ kỉ niềm cả buồn lần vui. Nếu là cô, e rằng cũng sẽ buồn.
"Ai nha, nhìn xem đây là ai kìa!" Một giọng nói giễu cợt vang lên.
Sherry quay người lại, bất ngờ trước khuôn mặt quen thuộc. Đó là Thẩm Uyên.
"Không ngờ cô cũng ở đây. Thực là xui xẻo." Thẩm Uyên khinh thường.
"Cô đến đây được thì tôi cũng vậy." Sherry nhếch mọi cười. Đúng lúc, cô đang buồn chán. Vậy thì làm phiền Thẩm Uyên phải "chơi" với cô rồi.
"Tôi khác cô. Khu đất này đang được đấu giá. Rất nhanh thôi khu đất này sẽ thuộc về Thẩm gia." Cô ả dương dương tự đắc.
"Cô chắc chắn?" Sherry tỏ vẻ nghi ngờ.
"Sao nào? Thấy Thẩm gia giàu có liền muốn trèo cao? Loại con gái như cô rất nhanh thôi liền sẽ bị Bác thiếu vứt bỏ."
Cherry đứng người không nhịn được nữa. Con ả này là ai mà lại dám nói chị Sherry như thế! Nghèo hèn? Nếu chị ấy nghèo phỏng chừng Thẩm gia chính là ăn mày. Nếu chị ấy hèn nhát thì giới thời trang đã không có một thương hiệu nổi tiếng đến thế. Thực kà nực cười cho một câu nói vô căn cứ.
"Cô là ai hả? Cô dám nói thêm một câu nữa, tôi liền cho cô một phát ngã nhào xuống đất (ý là đánh)."
"Cô dám!" Thẩm Uyên trừng mắt nhìn Cherry.
Tuy vậy, cô không những không sợ mà còn ngang ngược tuyên bố.
"Không phải cô nói cha cô sẽ đấu giá được mảnh đất này sao? Tôi sẽ lấy được mảnh đất này."
Thẩm Uyên kinh ngạc. Người phụ nữ này vậy mà lại dám tuyên bố ngông cuồng như thế. Ở nước M nào có mấy ai dám đắc tội Thẩm gia.
Đáng tiếc, Thẩm Uyên đã quên mất một điều, hiện giờ, tại nơi này là nước S. Không những thế, cho dù là ở nước M, cho dù không có tổ chức chông lưng, bằng vào danh tiếng củ Bác Thừa Ngôn một Thẩm gia không đáng để ý tới.
Tất nhiên, Thẩm Uyên không hề nghĩ nhiều như vậy.
Lời của tác giả: Đột nhiên muốn viết một chương truyện nhẹ nhàng, vậy nên tạm thời gác bỏ những tranh đấu thường ngày.
Một Sherry yếu đuối tự trong tâm. Dù cho có là sát thủ danh tiếng, cô ấy cũng chỉ là một thiếu nữ mới đôi mươi, làm sao có thể không sợ hãi? Người bình thường sợ cô ấy, cô ấy cũng sợ chính cô ấy. Chỉ là đây là con đường mà Sherry đã chọn, là con đường cô muốn đi. Cho nên dù sợ hãi thế nào, cô ấy cũng phải cắn răng mà bước đi.
Gửi tới đọc giả: Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện thời gian qua. Mong rằng mọi điều tốt đẹp sẽ đến với các bạn. Cố lên nhé!