Trong căn phòng tối, Jouri cầm điếu thuốc lên. Hắn châm một mồi lửa, khói bay nghi ngút.
Reng....Reng...
Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên. Vơi tâm trạng không mấy vui vẻ, Jouri nhấc máy, lạnh lùng nói.
"Ai đấy?"
"Là tôi." Đầu dây bên kia vọng lại.
"Là cô sao? Hiện giờ còn mặt mũi mà gọi cho tôi à?"
"Anh đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta. Có cần tôi nhắc lại cho anh nhớ không hả?"
"Không cần. Nhưng việc ở nước M cô làm hỏng, chẳng lẽ không tính đền bù?"
"Đương nhiên. Đền bù bằng một tin tốt. Thế nào? Hài lòng chứ?"
"Còn phải xem là tin gì đã!"
Đầu dây bên kia cười một tiếng sảng khoái. Không rõ hai người Jouri đã nói gì. Nhưng có vẻ, sau khi nghe được tin tức từ người kia, tâm trạng hắn phi thường tốt. Hắn ta cười lớn một tiếng. Lập tức triệu tập thuộc hạ dưới trướng mình.
Nếu Sherry nghe thấy tiếng người ở đầu bên kia của điện thoại, chắc hẳn cô sẽ rất ngạc nhiên. Bởi giọng nói đó đã khắc sâu vào tâm trí Sherry, căn bản không thể nào quên. Đó là giọng nói của Tần Ngọc.
Làm sao có thể. Làm sao mà Tần gia lại quen biết với Jouri. Hơn nữa, nghe lời nói có vẻ như hai người đó còn vô cùng thân thiết. Rốt cuộc, giữa hai người họ có bí mật gì? Cái chết của năm xưa của cha mẹ cô rốt cuộc là do ai gây ra?
Đây chính là những điều làm Sherry rối lòng nhất, cũng chính là bóng ma trong tâm trí cô. Chỉ khi nào nút thắt được gỡ bỏ thì khi ấy Sherry mới có thể thoát khỏi bóng ma tâm lý.
Mà, muốn gỡ nút thắt thì phải tìm được người buộc nó. Vậy nên, chỉ có Sherry mới có thể tự mình giải thoát cho bản thân mà thôi.
Đi hay dừng lại, tiếp tục hay từ bỏ, tất cả chỉ là một nghĩ của Sherry.
Ánh nắng chiều tà len lỏi qua những tán cây xanh mướt bên vệ đường. Từng tia nắng nhè nhẹ cứ rọi xuống mặt đất, tạo nên một con đường như thể dải lụa dài đẹp đẽ. Màu của ánh năng màu của cây xanh. Tất cả đều hòa hợp với nhau.
Trên vỉa hè, có hai người thiếu nữ ăn mặc giản dị bước đi. Tuy nói là đơn giản, nhưng khí chất trên người họ lại khiến người xung quanh không thể rời mắt.
Sherry bất ngờ quay sang, hỏi.
"Cherry, em học bắn súng khi nào vậy?"
Cherry cười ngượng ngùng.
"Thực ra, trước đây cha em từng lad xạ thủ. Chỉ là ông ấy đã mất trong một lần làm nhiệm vụ của quân đội."
"Ồ, ông ấy đã dạy em bắn súng ư?"
"Đúng vậy. Là cha em dạy. Đáng tiếc, em sẽ không bao giờ gặp lại ông ấy được nữa."
Nói đến đây, hai mắt Cherry có chút ướt. Chỉ là cô cố gắng để bản thân không khóc.
Sherry vỗ về. "Yên tâm. Em còn có tụi chị. Đi thôi, chị đưa em về thăm nhà."
Một câu nói liền khiến Cherry cảm thấy ấm áp. Có lẽ, trên đời này ngoài cha cô ra thì Sherry chính là người thứ hai.
Ông trời có lẽ đã nghe thấy lời thỉnh cầu của cô rồi!
Mười năm trước, trong nột căn nhà nhỏ ven ngoại ô thành phố.
Choang!
"Ông nhìn đi. Cái nghề trong quân đội này thì có được bao nhiêu tiền cơ chứ! Bây giờ tới tiền ăn còn không đủ, nói gì tới tiền sinh hoạt hàng ngày."
"Bà cứ bình tĩnh đã. Hiện giờ tôi không làn xạ thủ thì còn nghề gì để làm hay sao?"
"Vậy tại sao ông không đầu quân vào tổ chức lớn nào đó đi."
"Bà thực buồn cười. Bà nghĩ vào đó dễ lắm sao? Hơn nữa, tôi không muốn con gái dính líu tới thế giới đó."
"Tôi không quan tâm. Nó thế nào cũng chỉ là một đứa con gái, sau này rồi cũng gả đi."
Người đàn ông bất lực. Ông yêu thương con gái như vậy, thương vợ mình như vậy, sao có thể để họ dính vào thế giới ngầm được có chứ.
Nhưng vợ ông lại không nghĩ như vậy. Bà chủ thấy cái lợi trước mắt, căn bản không nghĩ sâu xa về sau. Cho dù có nghĩ được đi nữa, người như bà ấy, chắc chắn vẫn sẽ không để tâm.
Hiển nhiên, hai ngày sau đó, người đàn ông phát hiện vợ mình đi với một gã trai lạ. Hai người họ nhìn có vẻ thân mật.
Bàng hoàng phát hiện ra sự thật, ông chỉ có thể dẫn theo con gái rời đi. Ai mà ngờ được, cô con gái của ông cũng đã nhìn thấy tất cả. Không những vậy, cô bé còn biết được rằng, người đàn ông lạ mặt đi cùng mẹ ngày hôm đó chính là đồng nghiệp của cha.
Một tháng sau, đứa trẻ vừa mới rời xa mẹ đã nghe tin cha mình tử trận khi làm nhiệm vụ.
Đau thương có. Bi phẫn có.
Cô căm hận, cô hận người đã phá hoại gia đình mình. Càng hận người mẹ hám danh lợi của cô. Cherry càng nghĩ càng muội phiền. Có lẽ, quá khứ chẳng mấy tốt đẹp khiến cô kiên cường hơn những người bình thường. Những cũng chính vì vậy, nỗi uất hận trong cô ngày một lớn dần.
Cha cô vì sao mà chết? Chẳng lẽ thực sự chỉ là tai nạn? Cherry vốn không tin.
Từ khi gặp Sherry, cô lại càng thêm khẳng định điều đó. Chị ấy đem cho cô tới ánh sáng, đem cho có tới tự tin, tới hi hi vọng.
Và rồi, cô cầu mong mình được trở thành một phần trong gia đình chị ấy. Thay chị ấy bảo vệ những người mà chị ấy yêu thương.
Có lẽ, lời thỉnh cầu ấy đã thành hiện thực rồi!