"Cô nghĩ cũng hay quá rồi đấy. Mảnh đất này Thẩm gia nắm chắc trong tay rồi." Thẩm Uyên châm chọc nói.
:"Chuyện này còn chưa chắc đâu." Bất ngờ, Sherry lên tiếng.
"Có chắc hay không chưa tới lượt cô nói." Sắc mặt Thẩm Uyên trầm xuống.
"Sao nào, sợ rồi sao?"
"Im miệng. Tôi là tiểu thư Thẩm gia, sao có thể sợ cô."
"Không, Thẩm tiểu thư là sợ Thẩm gia thực sự thua. Chứ cô làm sao có thể sợ một nhân vân nhỏ bé như tôi cơ chứ."
"Cô..."
Sherry nhếch môi cười, hiên ngang rời đi.
Thẩm Uyên tức giận dậm hân xống đất, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu. Làm sao dám, làm sao ả ta dám nói chuyện với cô như thế. Một con đàn bà thấp hèn mà thôi, cũng chẳng có gì đáng để ra oai. Nếu không phải dựa vào việc ả ta quyến rũ được Bác thiếu, bằng vào nhà họ Khuynh đã tán gia bại sản từ mấy năm trước, ả sao có thể giễu võ dương với cô.
Đột nhiên, trong đầu Thẩm Uyên này ra một ý nghĩ. Hai hôm nữa, lễ hội thường năm sẽ diễn ra. các dòng tộc lớn đều sẽ đến tham dự. Lúc đó, cô chỉ cần ăn mặc thật xinh đẹp, Bác thiếu nhất định sẽ quỳ dười váy cô. Dù sao, phía sau cô chính là Thẩm gia. Có thể nói rằng, cô và Bác Thừa Ngôn chính là môn đăng hộ đối.
Tất nhiên, nếu Sherry biết được ý nghĩ này của Thẩm Uyên hắn sẽ cười cô ả ngu ngốc. Bác Thừa Ngôn cùng cô ta môn đăng hộ đối, vậy với cô lại tính là gì? Cô cùng anh trải qua thời điểm khó khăn nhất, lại cùng mấy người nữa lập nên tổ chức ngày hôm nay. Tất cả đều cùng là vào sinh ra tử mà có được. Thử hỏi, một đoạn tình nghĩa ấy lại là gì?
Đáng tiếc, Thẩm Uyên không biết cũng không hiểu. Cô từ nhỏ tới lớn đều được cha mẹ nuông chuồng, yêu thương. Những thứ cô yêu thích tất thảy đều được đáp ứng. Vậy nên, đối với việc phân tranh giữa các gia tộc, cô không hiểu lại cùng không hề để tâm.
Sinh ra trong một gia đình khá giả, tất nhiên Thẩm uyên cũng từng bị người khác ghen tị, đố kị. Chỉ là, sự đố kị đó vẫn chưa thể khiến cô hiểu được, các gia tộc tranh đấu ắt phải có người sống kẻ chết. Nhất là trong cái giới này.
Chuyện này trách không được Thẩm Uyên. suy cho cùng, là cuộc sống của cô trước này đều quá hoàn mỹ, tới nỗi khiến cô quên rằng, lòng người hiểm ác, cuộc đời sẽ biến đổi không ngừng.
...
Hai ngày sau, tại khách sạn lớn nhất thủ đô nước S.
Những chiếc đèn chùm sang trọng tựa như mặt trời nhỏ chiếu sáng cả căn phòng. Dòng người qua lại tấp nập. Những tay phục vụ chuyên nghiệp nhất đều được điều tới đây. Một vài thương nhân tay cầm ly rượu, cùng với đối tác nói chuyện làm ăn. Những cô tiểu thư của gia tọc giàu có cũng được dịp khoa trương vẻ đẹp của mình. Người thì váy áo lộng lẫy đắt tiền, người thì dáng người thon thả xinh xắn.
Ngày hôm nay quả thực náo nhiệt.
Thẩm Uyên bước vào trong đại sảnh, hai mắt đưa xung quanh. Cô muốn tìm Bác Thừa Ngôn, muoons cho anh biết cô ưu tú đến thế nào. Vừa đùng lúc ánh mắt Thẩm Uyên dừng lại trước của lớn, đám người Bác Thùa Ngôn đã tiến vào.
Sherry mặc một chiếc váy trễ vai, để lộ xương quai xanh quyến rũ, Marry lại cũng không kém, vòng eo thon thả cùng bộ váy bó sát đã tôn lên dáng vẻ của cô. Còn có Cherry nữa, cô cũng đã lột xác dưới hình ảnh một nhà thiết kế xinh đẹp. Hoàn toàn không còn chút dáng vẻ nào của thiếu nữ tuổi đôi mươi nữa.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía năm người Sherry. Khí chất này, nhan sắc này hoàn toàn khiến họ mê mẩn. Rất nhanh, có người liền nhận ra Bác Thừa Ngôn, vội vàng tiến lên chào hỏi làm quen. Anh gật đầu một cái lịch sự, xong quay người nói chuyện với Mục Vũ.
"Không biết lần này họ có tới đây không?" Bác Thừa Ngôn lên tiếng hỏi.
"Chuyện này còn chưa chắc. Việc bên đó hình ngư còn chưa xong."
"Đúng vậy. Chưa điều tra ra."
"Lần này đối phương hẳn đã chuẩn bị kĩ lưỡng mới ra tay."
"Ừm. Nhưng không phải không có manh mối. Nhà Gemini, Thẩm gia. Còn có cả tần gia nữa. ba gia tộc này nhìn có vẻ chỉ là gia tộc tầm trung, thế nhưng thế lực sau lực họ quả thực bí ẩn."
"Anh nghĩ phía sau họ là ai?"
"Có khả năng là người đó chăng? Ngoài thế lực đó ra, chúng ta trước nay đều có thể điều tra tường tận."
"Nhưng chúng ta không hề đắc tội họ."
"Đó mới là mấu chốt."
Cả hai người Bác Thừa Ngôn và Mục Vũ đều toát lên vẻ lạnh lùng. Không cần biết kẻ đứng sau là ai, chỉ cần chúng dám động tới mấy em ấy, họ chắc chắn sẽ không để yên.
Cùng lúc này, vì không khí bên trong đai sảnh quá ngột ngạt, Sherry đã ra ngoài đi dạo. Cô đi tới vừa hoa phía sau khách sạn. Nơi đâu có hồ bơi, có cây cỏ, có hoa lá. Duy nhất lại không có người.
Đột nhiên, Sherry cảm nhận thấy phía sau mình có tiếng bước chân. Cô quay người lại chẳng nhìn thấy hai. Kinh nghiêm thực chiến, Sherry tất nhiên càng đề cao cảnh giác. Tiếng bóng người vút qua, tiếng là cây xao xạc bởi ai đó tác động.
"Ai? Ra đây đi." Sherry lạnh lùng nói.
Từ phía sau bụi cây, một người đàn ông bước ra. Hắn ta ăn mặc rất giản dị Nhưng nếu nhìn kĩ đây chính là những bộ đồ do hãng thời trang của Sherry bán ra.
Cô ngạc nhiên. Không ngờ hắn lại ở đây.
"Lâu lắm không gặp!" Người đàn ông nói.