Sau khi băng bó xong, Khuynh Y mệt mỏi thiếp ngủ. Cô dựa vào bờ vai của Bác Thừa Ngôn rồi ngủ một giấc ngon lành. Kì lạ là anh không hề tránh né, còn cho cô dựa như thể đã từng quen biết vậy. Mà Marry cũng thành thục cởi áo khoác của mình đắp lên người Khuynh Y.
Chẳng biết tại sao, khi gần gũi hai người này, Khuynh Y luôn có cảm giác thân thiết không rõ. Hơn nữa như vậy cô còn ngủ rất ngon, hoàn toàn không có chút đề phòng.
Bác Thừa Ngôn bế Khuynh Y lên, cùng với Marry cả ba người đang định rời khỏi đây thì đám người Tần Ngọc đã chặn trước cửa.
"Bác thiếu đây là muốn cướp ngục sao? Đừng quên ở Bác gia còn có người đang chờ anh đấy."
"Việc tôi làm không cần cô quan tâm."
"Ha, không ngờ anh lại si tình đến mức vứt bỏ cả mẹ mình."
"Không liên quan tới cô. Tránh ra."
"Anh nghĩ mình vẫn còn là vị thiếu gia cao cao tại thượng của năm năm trước sao? Đừng quên, bây giờ nhị thiếu gia nhà họ Bác mới là người được lão gia yêu quý. Hai năm mất tích, Bác Thừa Ngôn anh có vẻ quên mất địa vị của mình ở Bác gia rồi."
Bác Thừa Ngôn thầm cười khinh bỉ trong lòng. Anh sớm đã không còn tình cảm với cái nhà đó rồi. Tài sản nhàn họ Phó bây giờ đối với anh cũng chỉ là một con kiền không đáng kể. Mà mẹ anh, đã mất đựo năm năm rồi.
Ngày đó, khi phát hiện mẹ mình đã mất, cha chỉ lừa dối để lợi dụng mình, anh đã bỏ nhà ra đi. Hai năm sau trở về, cũng chỉ vì điều tra cái chết năm xưa của mẹ. Và một phần nữa là giành lại tất cả tài sản của ông ngoại và mẹ để cho anh. Nhưng hiện giờ lại có người nói anh thèm khát tài sản Bác gia. Đúng thật là nực cười.
"Chó khôn không cản đường." Bác Thừa Ngôn dửng dưng.
"Anh dám nói tôi là chó?" Tần Ngọc dường như không tin vào tai mình. Cô chưa từng bị ai lăng nhục đến vậy, dù là trước đây hay bây giờ, tất cả đều không có.
"Đó là do cô tự nhận thôi. Nãy giờ đâu ai nói gì cô." Marry ở một bên không giống được sự tức giận liền nói móc. Ai bảo chính người phụ nữ này làm thương em gái cô. Tội này cô chưa động tay đã là rất tốt rồi.
Tần Ngọc lúc này mới chú ý tới Marry. Cô không để ý trong căn phòng này con một người nữa. Nhưng điều làm Tần Ngọc ngạc nhiên chính là khuôn mặt của Marry. Trời ạ! Nó giống Khuynh Y đến chín phần. Đôi mắt, khôn mũi, bờ môi đều giống đến kì lạ. Nếu không phải vừa rồi cô thấy Khuynh Y nằm trong tay Bác Thừa Ngôn, phòng chừng cô sẽ nhầm người phụ nữ này thành Khuynh Y. Rốt cuộc, đây là ai?
"Cô là ai? Ở đây không có chỗ cho cô lên tiếng." Tần Ngọc nhíu mày.
"Ha, không có chỗ? Phỏng chừng người đó chính là cô đấy Tần, tiểu, thư."
"Cô...sao cô dám ăn nói với tôi như vậy."
"Có gì mà không dám. Một Tần gia nhỏ bé mà thôi, không cần phải sợ."
Tần Ngọc trầm xuống. Cô không biết thân phận người phụ nữ này, càng không biết lời cô nói là thật hay giả. Nếu là thật, thì thế lực sau lưng người này chắc chắn không tầm thường.
"Tránh ra." Bác Thừa Ngôn gần như mất kiên nhẫn. Anh muốn nhanh chóng đưa Khuynh Y về,nhưng đám người này lại cứ nhất quyết làm chậm trễ. Nếu như cô xảy ra chuyện gì, đám người này nhất định phải chết.
Ánh mắt lạnh tanh của Bác Thừa Ngôn dường như làm nhiệt độ căn phòng hạ xuống thấp. Mấy tên đàn em đi theo sau Tần Ngọc run hết cả sống lưng. Mà ngay cả Tần Ngọc cũng dường như sợ hãi với ánh mắt này của Bác Thừa Ngôn.
"Được rồi, chúng ta đi thôi. Đừng mất thời gian với đám người này." Marry đứng bên cạnh ôn nhu nói. Và, thực bất ngờ khi Bác Thừa Ngôn nghe theo lời cô ấy. Thậm chí sau câu nói đó, ánh mắt của anh đã không còn lạnh lẽo nữa.
"Muốn đi cũng được, nhưng phải đẻ Khuynh Y lại." Tần Ngọc dù sợ nhưng vẫn kiên quyết. Dù sao, chuyện này, cô không quyết định được. Là người đó muốn cô bắt Khuynh Y lại. Cô cũng không biết vì sao, nhưng ba năm trước người đó muốn cô giết Khuynh Y. Sau khi biết cô ấy không chết liền muốn giữ lại mạng sống, chỉ cần tra tấn là đủ rồi. Nếu làm trái, Tần gia sẽ biến mất.
"Ta xem ai dám!" Lần này, Marry thực tức giận rồi. Nếu không phải vì muốn tìm ra thủ pham đứng đừng sau, cô phỏng chừng sẽ một mồi lửa thiêu rụi chỗ này. nhưng bây giờ xem ra, dù có đánh rắn động cỏ cũng phải xử lí đám người Tần Ngọc.
Bác Thừa Ngôn thấy vậy muốn khuôn Marry dừng tay. Nhưng ngoại trừ Khuynh Y, phỏng chửng chẳng ai nói nổi cái tính cứng đầu của cô ấy. Hơn nữa, Marry cũng là người hắn thương, cho nên, việc cô làm hắn hoàn toàn không có ý kiến. Bất kể là hăn hay bốn người còn lại, chưa từng một ai phản bác lại Marry. Vì cô, là vợ của bọn hắn.
Tần Ngọc giật mình, cô không ngờ người phụ nữ này lại ngông cuồng đến vậy. Dù có chỗ dựa nhưng chắc chắn chỉ là một thế lực cỡ vừa. Không đáng để Tần Ngọc cô sợ hãi.
Đáng tiếc, Tần Ngọc đã sai rồi. Đoán chừng nếu biết thế lưc đằng sau Khuynh Y, cô ả cũng không thể nào tin được, Bởi đó là thế lực chỉ có trong truyền thuyết. Marry từ trong người rút ra một con dao găm. Nhắm chuẩn xác, cô phi về phía Tần Ngọc. Nhưng lại chỉ để con dao xoẹt qua cổ khiến Tần Ngọc xước một vết dài. Chưa dủ sâu để khiến ả ta chết.
Tần Ngọc tay chân run lẩy bẩy. Cuối cùng, ả cũng biết sợ là gì.