Nữ Vương Báo Thù

Chương 12




Sau khi giải quyết đám người Tần Ngọc, Bác Thừa Ngôn liền bế Khuynh Y đi. Anh không để ý, ánh mắt Tần Ngọc nhìn anh có chút gì đó kì lạ. Chỉ có Marry là phát giác ra điều ấy. Mà trực giác mách bảo Marry rằng, Tần Ngọc hãm hại Khuynh Y không chỉ vì để Tần gia phát triển. Nhưng như vậy cũng đâu có sao. Bất kể vì lí do gì, hãm hại chính là hãm hại. Và điều ấy, cần phải được trả giá.

Rời khỏi căn hầm dưới lòng đất, thuộc hạ của tổ chức đã đứng chờ sẵn. Một hàng dọc toàn là những chiếc xe ô tô hàng hiệu. Những tên tài xế ăn mặc cũng không hề đơn giản. Đều là một bộ vest đen kết kợp với sơ mi trắng ở trong. Nhìn thấy Marry, đám người cung kính cúi chào. Marry chỉ gật đầu nhẹ rồi lên xe luôn. Bác Thừa Ngôn cũng vậy, anh gật nhẹ đầu với đám thuộc hạ rồi bế Khuynh Y lên xe.

Sau khi sắp xếp đâu vào đó, khi đoàn người chuẩn bị rời đi, thì mấy tên cảnh sát đã chặn họ lại, yêu cầu Bác Thừa Ngôn và Khuynh Y ở lại. Ánh mắt Bác Thừa Ngôn trầm xuống khiến cho người lái xe ngồi phía trên cũng phải phát run. Đột nhiên, một tay cảnh sát nổ súng, bắn vào chiếc xe. Viên đạn xuyên qua kính, tạo nên tiếng động chói tai. Khuynh Y vốn đang ngủ, cảm thấy tiếng động liền nhíu máy khó chịu. Cô vốn chuẩn bị mở mắt ra, thì Marry liền lấy hai tay bịt tai cô lại, ngăn chặn tiếng động truyền tới.

Bác Thừa Ngôn thấy vậy cũng không ngồi im, anh rút khẩu súng gần đó, thành thục bắt về phía tên cảnh sát lúc nãy. Mà Bác Thừa Ngôn vừa nổ súng, hàng loạt chiếc xe ở phía sau cũng đồng loạt làm theo. Tiếng súng đạn liên hồi. Những tay cảnh sát mới vào nghề hãy còn non nớt chưa liền hai phát liền ngã xuống, Kẻ thì chết ngay tức khắc, người thì bị trọng thương. Đám cảnh sát thấy chuyện không ổn, muốn gọi cứu trợ. Nhưng, tổ chức đau thể để họ muốn làm gì cũng được. Khi tên cảnh sát rút thoại đàm ra tới, chưa kịp gọi cứu viện thì đã phát hiện ra không có sóng. Toàn bộ thiết bị điện tử đều đã bị hacker xâm nhập, không tài nào sử dụng được.

Cuối cùng, đám cảnh sát liền trơ mắt nhìn Khuynh Y rời đi mà không thể làm gì. Họ cũng muốn đuổi theo, nhưng lại không dám chắc. Rốt cuộc thì, đám người đoa là ai mà cả gan dám cướp ngục? Tuy không rõ danh tính, nhưng chắc chắc những kẻ đó khôn ghề tầm thường. Chỉ là, sao một tên thiếu gia bị vứt bỏ như Bác Thừa Ngôn lại quen biết với họ? Đó là điểu mà không ai hiểu được.

Sáng hôm sau, trên khắp các mặt báo đều nói về việc nhà ngục ở thủ đô nước M ngang nhiên bị cướp. Vị Bác thiếu kia được cứu ra. Đi cùng với anh còn có Khuynh tiểu thư mất tích ba năm về trước. Ngay lập tức, sự việc ấy đã gây trấn động toàn nước M và trở thành chủ đề được tìm kiếm nhiều nhất trong ngày.

Lúc này, ở Bác gia. Rầm!

Bác Chí Thành cầm lọ hoa ném xuống sàn. "Nghịch tử, nó dám rời khỏi đó ư?" Bác Chí Thành không tin được, đứa com trai đó của ông sao lại dám. Mẹ nó hiện giờ còn đang ở trong tay ông. Tuy rằng chỉ là lừa dối vì ả đã mất rôid, nhưng Bác Chí Thành ông không cho phép dòng máu nhà họ Bác lưu lạc bên ngoài. Hơn nữa, Bác Thừa Ngôn hắn là một thiên tài, dù không cho hắn kế thừa tài sản nhưng hắn nhất định phải ở lại Bác gia, giúp đỡ con trai yêu quý của ông.

"Lão gia, ông bình tĩnh đi. Thừa Ngôn chỉ là nhất thời nông nổi mà thôi." Bác phu nhân lên tiếng khuyên nhủ.



"Tiểu Nhu, bà lại thế rồi. Không thế lúc nào cũng dung túng cho nó được, Bà quên một năm trước nó hại bà sảy thai sao. Nếu không phải tại nó, hiện giờ tôi lại có thêm một đứa con trai rồi."

"Lão gia, ông đừng nhắc chuyện đó nữa.."

"Không được. Tôi nhất định phải đi tìm thằng ranh đó rồi cho nó một trận." Bác Chí Thành đạp bàn.

Rồi, sau một cú điện thoại, một nhóm người khoảng chừng mười tên tiến vào Bác gia. Nhìn thấy Bác Chí Thành, đám người cung kính. Bác Chí Thành gật đầu không nói gì. Sau đó, liền ra lệnh cho đám người tìm Bác Thừa Ngôn trở về. Nếu hắn không chịu, vậy thì nói rằng mẹ hắn xảy ra chuyện rồi.

Đám người nghe xong liền mở định vị lên dò tìm. Không hồ là gia tộc đứng đầu nước M, tài nguyên làm việc của Bác gia vô cùng phong phú. Những thiết bị công nghệ liên tục được thay mới không thua kém gì nước ngoài. Quả nhiên, chưa tới mười phút, đám người đã tìm ra được định vị của Bác Thừa Ngôn. Bác Chí Thành hài lòng gật đầu, cho người tới đúng vị trí để tìm hắn về.

Ai ngờ, khi họ tới nơi, chỉ là một nhà kho bỏ hoàng. Trong đó có thiết bị định vị gắn trên người Bác Thừa Ngôn, nhưng là đã bị tháo ra. Cuộc điện thoại gọi về báo cáo cho Bác Chí Thành liền khiến ông tức giận. Sao có thể như vậy, thiết bị đó là thiết bị đời mới nhất. Nếu có kẻ có tình tháo ra chắc chắc sẽ được báo về hệ thống. Tại sao Bác Thừa Ngôn có thể tháo nó ra mà không một chút cảnh báo?

Trong lúc Bác Chí Thành đang đau đầu về vấn đề đó, thì một cuộc điện thoại đã đánh thức ông khỏi mớ hỗn loạn trong đầu. Nhấc máy lên nghe, một giọng nói quen thuộc vang lên. Là Bác Thừa Ngôn.

"Bác Chí Thành, người nghe máy là ông đúng không? Nếu ông muốn tìm tôi thì bảy giờ sáng ngày mai, tôi sẽ tới Bác gia tìm ông. Nhớ chuẩn bị cho tốt, tôi nhất định sẽ tặng ông một món quà lớn."